“Quản không được, đến lúc đó nói sau.”
Mộ An An đáp lại một cách quả quyết, rồi đẩy ra bác sĩ cố ra: “Chú ấy là một người rất lý trí, hơn nữa còn là một người tự chủ rất cao. Căn bệnh đó khiến chú ấy mất đi lý trí….”
Nhất định là đau đến phát điên.
Mộ An An cảm thấy trong lòng nhói đau, cô không quan tâm đến bác sĩ Cố nữa, trực tiếp đuổi theo lên lầu.
Nhìn thấy Tông Chính Ngự chuẩn bị mở cửa phòng, Mộ An An liền chạy tới nắm chặt cổ tay của Thất gia.
Kết quả là ngay khi tay của Mộ An An chạm vào cổ tay của Tông Chính Ngự, anh liền thô bạo nắm lấy cổ tay của Mộ An An, kéo người cô ấn vào tường.
‘Bang! ! ! ’
Tấm lưng gầy gò của Mộ An An đập vào tường, Mộ An An đau đến cắn chặt răng, toát mồ hôi lạnh.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô liền bắt gặp một đôi mắt đỏ ngầu!
Đôi mắt vổn thường sâu thẳm, lạnh lùng và kiêu ngạo, lúc này lại trở nên đỏ ngầu, không tìm thấy lý trí, trong đáy mắt chỉ tràn đầy sự hung ác.
Đây là…
Ánh mắt hủy diệt thế giới!
Nhìn thấy ánh mắt như vậy, trong lòng Mộ An An càng thêm sợ hãi, nhưng vẫn cố mở miệng: “Thất gia…”
Lời vừa nói ra, Tông Chính Ngự đã túm lấy cổ cô.
Lực đạo vô cùng lớn, trong nháy mắt Mộ An An liền bị ép ngửa đầu lên, nói không ra lời, nhưng đôi mắt chảy ra những giọt nước mắt trong như pha lê vẫn luôn kiên định nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự.
Đó là một loại ám ảnh, mặc dù chú
muốn hủy diệt cháu, cháu cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Mà Tông Chính Ngự vốn dĩ đã đánh mất đi lý trí, bắt gặp ánh mắt này, ánh mắt anh có hơi sững sờ.
Trong giây tiếp theo, cơn đau điên cuồng bao phủ toàn bộ giác quan của anh.
Anh đột ngột buông bàn tay đang ôm cổ Mộ An An ra, sau đó đưa tay che kín mắt Mộ An An.
Đôi mắt Mộ An An lập tức mất đi ánh sáng, cằm hơi nhếch lên, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở, trên cổ thiên nga xinh đẹp tàn nhẫn hằn lên những
vết đỏ.
Sau đó Tông Chính Ngự ghé bên tai Mộ An An nhỏ giọng nói: “Buổi tối gặp-”
Nói xong, liền thả người cô ra rồi bước vào phòng, đóng sầm cửa lại!
Dưới tác động của tiếng đóng cửa cực lớn, cơ thể Mộ An An liền run lên.
Không phải cô sợ, mà chỉ là phản xạ có điều kiện.
Mà Tông Chính Ngự ở bên tai cô, vừa rồi trước khi bước vào phòng, anh đã kìm nén đến cực điểm, khàn giọng đến điên cuồng nói ra ba chữ:
buổi tối gặp.
Lý trí của anh vẫn còn đó.
Cũng nhớ rõ, đã hẹn buổi tối dẫn cô và bạn của cô đi tham gia một một buổi tiệc rượu đơn giản.
Lúc này, trái tim của Mộ An An ngập tràn những cảm xúc mà cô không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Vừa đau lòng vừa cảm động.
Đau lòng vì chứng đau đầu của Thất gia.
Cảm động vì trước khi mất đi lý trí, anh còn có thể nhớ rõ chuyện đã hứa
với cô, hơn nữa còn đảm bảo sẽ thực hiện.
Bác sĩ Cố lúc này đã chạy lên.
Đồng thời từ trong phòng Tông Chính Ngự truyền đến âm thanh đồ đạc đỗ vỡ.
Bác sĩ Cố bước đến gần Mộ An An, lo lắng hỏi: “Tiểu thư An An, cô không sao chứ?”
Khi hỏi những lời này, bác sĩ cố cũng đã để ý đến những vết đỏ trên cổ của Mộ An An.
Cổ của Mộ An An rất đẹp, chính là cổ thiên nga điển hình, gầy, dài và trắng,
theo kinh nghiệm của bác sĩ cố, những dấu vết đỏ hòng đó chính là vừa rồi Thất gia đã ra tay một cách tàn nhẫn.
May mắn thay, cổ của Mộ An An vẫn còn nguyên.
“Tiểu thư An An?”
Bác sĩ Cố thấy Mộ An An chưa trả lời nên lại gọi.
Mộ An An giống như mới nghe được một nửa, liền chậm rãi quay đầu lại nhìn bác sĩ cổ.
Sau khoảng bảy tám giây, Mộ An An đột nhiên mở miệng: “Có thể nói
thẳng cho tôi biết, chứng đau đầu này của Thất gia rốt cuộc làm thế nào mới giảm xuống không? Có nguyên nhân phát bệnh không?”
Vấn đề này, Mộ An An không phải chưa từng hỏi qua.
Chỉ La Sâm cũng đã nhắc nhở bác sĩ Cố rất nhiều lần,có một số điều hắn không thể nói ra được.
Một khi nói ra, thì sẽ liên lụy rất nhiều chuyện, đây không phải là việc mà hắn có thể gánh vác được.
“Anh nói anh đứng về phía tôi mà.” -Mộ An An nhìn chằm chằm bác sĩ cố, nhắc nhở hắn: “Nếu như ngay cả
nguyên nhân phát bệnh của Thất gia mà tôi cũng không biết, làm sao tôi có thể đứng vững ở bên cạnh chú ấy chứ?”
Hơn nữa, Mộ An An bây giờ vẫn chưa thật sự đứng ở bên cạnh Tông Chính Ngự theo đúng nghĩa.
Nhưng cô lại biết rất ít về người đàn ông này.
Thật buồn cười, khi nói Mộ An An đã ở bên cạnh Tông Chính Ngự được tám năm, được anh cẩn thận che chỏ’ lớn lên, là công chúa nhỏ được Tông Chính Ngự nâng niu ở trong lòng bàn tay.
Nhưng vậy thì sao?