Bác sĩ Trần gật đầu.
Mặc dù Mộ An An không muốn dính líu đến Hoắc Hiển, nhưng lúc này cũng không nói thêm gì.
Họp xong, Mộ An An liền trực tiếp kéo Hoắc Hiển đi.
Chỉ khi đến cầu thang của lối đi an toàn mới thả hắn ra.
Mộ An An chỉ vào Hoắc Hiển cảnh cáo: “Anh nghe rõ cho tôi, tôi đã có bạn trai rồi, anh ấy sẽ ghen đấy. Đừng làm khó cuộc sống của tôi vì niềm vui của riêng anh. Nếu như anh
nghĩ tôi cứu anh, đừng tưởng có thể quen biết tôi.”
Tâm trạng của cô hôm nay rất không tốt, nói chuyện cũng rất cáu kỉnh và khó nghe.
Hoắc Hiển vẫn cười: “Có bạn trai? Người hôm qua bế cô sao?”
Ngày hôm qua Hoắc Hiển đã rất ngạc nhiên khi gặp Mộ An An.
Sau đó hắn điều tra, cũng không tra ra được thân phận của Mộ An An, nghe nói là đi cùng tới, ngay cả danh sách cũng không có.
về phần người một tay bế Mộ An An,
Hoắc Hiển chỉ nhìn từ phía sau, không nhìn thấy rõ mặt.
Nhìn thân phận hẳn là không đơn giản.
“Bạn trai đó của cô, cỏ thân phận như thế nào?” – Hoắc Hiển lại hỏi một lần nữa, sau đó tiến đến gần Mộ An An.
Sau khi hắn biết tên thật của Mộ An An, lại nhìn vào khuôn mặt xấu xí này, hắn cảm giác có chút khác biệt.
Mộ An An không lùi bước, mà từ trong túi lấy ra một con dao gấp, chỉ thẳng vào Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển lập tức nói: “Cô bé, đừng
lạnh lùng như vậy.
Mộ An An: “Tôi không có thời gian cùng anh chơi những thứ này,tôi nói đừng chọc giận tôi, cứ như vậy đi.”
Sau khi cảnh cáo xong, Mộ An An liền rời đi.
Hoắc Hiển lúc này mở miệng: “Tôi đến khoa trầm cảm là vì tìm mẹ của tôi.”
Mộ An An khựng lại, nhưng vẫn nói: “Không liên quan gì đến tôi.”
“Bữa tiệc hôm đó, tôi đã nghe trộm được, tôi chắc chắn đó là khoa trầm cảm. Tôi cũng đã giải thích với chủ
nhiệm về vụ trộm bệnh án và chuyện bệnh nhân kia bị thương. Tôi đến khoa trầm cảm, tìm mẹ tôi, cần cô giúp đỡ.”
“Tôi không thể giúp, anh tìm Trần Hoa đi.”
Mộ An An nói xong liền mở cửa rời đi.
Hoắc Hiển nhìn bộ dạng lạnh lùng này, khẽ thở dài.
Trước kia cảm thấy Mộ An An là một cô gái xấu xí, là một học bá có tính cách trầm lặng.
Nhưng sau khi nhìn thấy góc cạnh sắc sảo của cô ấy, hắn hoàn toàn
nhận ra đây là một tiểu công chúa kiêu hãnh.
Không dễ dàng theo đuổi.
“Có thách thức.”
Hoắc Hiển đưa ngón trỏ lên lau môi, trong lòng có cảm giác hứng thú đối với thử thách sắp tới.
Mộ An An cảnh cáo Hoắc Hiển xong, liền quay về văn phòng thu dọn đồ đạc để đến khoa điều trị trầm cảm.
Vừa mới bước tới cửa liền nghe thấy tiếng bàn tán.
“Nghe nói gì chưa, hôm qua trang viên Hoắc gia tổ chức tiệc rượu, Thất gia đã dẫn theo tiểu công chúa cùng nhau xuất hiện.”
“Tất cả đều là tin tức, mười phút sau đã bị gỡ xuống, nghe nói lúc ấy có người đắc tội tiểu công chúa, Thất gia trực tiếp phế người đó, chậc chậc, quá kiêu ngạo, cũng quá đẹp trai!”
“Đến khi nào tôi mới có thể trở thành người phụ nữ được thượng đế nâng lên trời, ghen tị quá, tôi thật tò mò muốn biết khuôn mặt thật của tiểu công chúa thần tiên.
“Cô đừng có mơ tưởng, làm sao có thể giống bảo bối của Thất gia được
chứ, tin tức vừa rồi mười phút sau đã bị gỡ xuống, nghe nói người đưa tin đã bị đuổi khỏi Giang Thành.”
Nghe những lời bàn tán này, vẻ mặt của Mộ An An hơi dao động.