Cảm xúc Mộ An An hoàn toàn sụp đổ.
Giấc mơ đó quá đáng sự.
Quá đáng sợ.
Cô liều mạng đuổi theo người
đàn ông đó.
Nhưng người đàn ông đó quá vô tình.
Bắt đầu từ cái chết của mẹ và ông ngoại là thế giới của cô đã
Á. X .
mât roi.
Là người đàn ông ấy đã từng bước chắp vá lại một thế giới cho cô, nếu người đàn ông này cũng mất đi thì cô không chịu nổi.
“Chú Ngự, sao chú có thể hư như thế, sao chú không thèm quay đầu, cháu điên cuồng đuổi theo gào thét như thế mà một chút chú
cũng không quay đầu, một chút cũng không!”
“Bé con.”
“Tại sao thế? Sao chú lại không quay đầu?”
“Bé con!”
Giọng Tông Chính Ngự cao lên vài phần, giọng điệu nghiêm túc: “Nghe đây, đó không phải là ta, đó chỉ là mơ.”
Mộ An An hít hít mũi.
Im lặng.
Thất gia nói: “Ta sẽ không bỏ rơi cháu.”
“Thật ạ?”
“ừm, sẽ không.”
“Cho dù cháu có làm sai gì nữa
ạ?”
“Sẽ không.”
Tông Chính Ngự nói: “Cháu chỉ cần nhớ, bây giờ cháu đang nói chuyện với ta, ta luôn ở đây, vì thế cháu không cần sợ, giờ thì lên giường nhắm mắt ngủ tiếp
đi.”
Dưới giọng nói trầm thấp ấm áp của Tông Chính Ngự, Mộ An An làm theo leo lại lên giường nằm.
“Đắp chăn, nhắm mắt.”
Mộ An An làm theo.
Trong khoảnh khắc nhắm mắt,
Mộ An An nghe được tiếng ngâm nga thật thấp của Tông Chính Ngự trong điện thoại.
Mộ An An không biết Tông Chính Ngự ngâm cái gì.
Chỉ biết là nghe vào thì vô cùng quen thuộc.
Dần dần cảm giác hoảng sợ do ác mộng đem lại từng chút bị xóa đi.
Cơn buồn ngủ lần nữa lại tập kích.
Lần này, trong mơ không còn là bóng lưng Tông Chính Ngự xoay người nữa.
Mà chỉ có cảnh hậu viện của Ngự Viên Loan, hoa tươi lãng mạn, cô chạy băng băng trong đám hoa, anh đứng đằng sau cười.
Hô hấp Mộ An An dần ổn định, điện thoại vốn đang dán trên tai cũng theo hành động buông lỏng tay của Mộ An An Mộ An An rơi xuống giường.
Tông Chính Ngự câm điện thoại đứng trước cửa sổ sát đất, nghe tiếng hít thở càng ngày càng đều
đặn của bé con trong ống nghe, thì ngưng tiếng ngâm nga lại nhưng không gác máy.
Mà mở chế độ rảnh tay lên, chỉnh âm lượng lên mức cao nhất.