Cô ôm chặt lấy Mộ An An như thể sắp chết đuối, cuối cùng gặp được một người có thể cứu mạng.
Tiểu Cửu khóc lóc thảm thiết.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng khóc của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu chưa từng trải qua chuyện này, từ nhỏ đã được bảo bọc rất tốt.
Hành vi lệch lạc duy nhất là lén lút đi bar với các anh trai và suýt nữa bị quấy rối.
Nhưng lúc đó, cô dám giết bọn họ những kẻ đã quấy rối cô.
Nhưng ở đây thì không thể.
Ở đây gọi trời không thấu, gọi đất không nghe, không nghe lời lại còn bị đánh.
“Chị An, Tiểu Cửu rất ấm ức, bọn họ đánh em.” Tiểu Cửu khóc thút thít.
Mộ An An không ngừng an ủi: “Không sao đâu, ngoan nào, có chị An ở đây rồi không ai dám bắt nạt Tiểu Cửu nữa.”
“Chị An, em nhớ Đình Đình, cậu ấy chưa từng để em chịu ấm ức thế này.”
“Đình Đình bắt nạt em nhưng sẽ
không để người khác làm thế với em, chị An ơi, em nhớ Đình Đình lắm.”
Mộ An An kinh ngạc, khi Tiểu Cửu ấm ức nhất không gọi các anh trai, không gọi ba mẹ mà chỉ gọi Tống Đình.
Tống Đình từ miệng Tiểu Cửu nói ra là xấu tính và rất đáng ghét, thường chặn và xoá bạn bè với
cô.
“Chị An, Đình Đình đã rù em về nhà trước.” Tiểu Cửu nói.
Mộ An An nhẹ nhàng buông Tiểu
Cửu ra, đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu khóc nấc lên: “Lúc trước ở quán cà phê, Đình Đình đã nói với em là sẽ cùng em về nhà Tông Chính, cậu ấy nói muốn tìm Thất gia để hỏi cưới em.”
“Cậu ấy nói nếu đã muốn kết hôn thì cùng cậu ấy làm một cặp vợ chồng trên danh nghĩa còn hơn là kết hôn với người khác.”
“Chị An, lẽ ra em phải đồng ý, Cửu Cửu sai rồi, em nên nghe lời của Đình Đình.”
Tiểu Cửu nói xong lại ấm ức khóc
%
à I
âm lên.
Sau đó xắn tay áo Mộ An An lên xem, hai cánh tay đều là những vết bầm tím.
Gương mặt Mộ An An tối sầm lại khi nhìn thấy những vết bầm tím này.
Tuy nhiên, trước khi Mộ An An lên tiếng thì có một bóng người chạy đến trước rồi cúi xuống bên cạnh Mộ An An, nắm lấy cánh tay của Tiểu Cửu: “Bọn họ đánh cậu à?”
Mộ An An quay đầu lại, nghi ngờ nhìn người gọi là Tiểu Tiều này.
“Bị đánh rồi, suýt chút là bị đánh chết luôn.” Tiểu Cửu ngây ngô, ấm ức nói.
Tiều Tiểu không nói gì mà trực tiêp ôm lây Tiêu Cửu rôi bê cô lên giường, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Cửu.
Mộ An An ngồi xuống đất, nhướn mày xem cảnh này.
“Còn bị thương chỗ nào không?”
– Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Tiểu Cửu hỏi.
Tiểu Cửu xắn ống quần lên.
Cánh tay, bắp chân và đùi đều đầy vết bầm tím.
Có vẻ như bị người ta đánh đập.
May mắn thay là không có vết đâm.
Tiểu Tiểu không nói gì, lấy rượu thuốc trong thùng thuốc xử lý vết thương trên chân của Tiểu Cửu trước.
Đám người đỏ cũng thật thô bạo, hắn cắt hết vải ở phần bắp đùi Tiểu Cửu đi.
Quần dài liền biến thành quần đùi.