—
Mộ An An còn thật sự bắn trái tim nhỏ cho Tông Chính Ngự.
Nhưng mà Thất gia không thèm nhận.
Mắt nhìn chằm chằm đứa trẻ nghịch ngợm kia.
Mà những nhân viên kỹ thuật trong phòng nghe được đoạn đối thoại giữa Thất gia và công chúa nhỏ thì thở phào ra một hơi, nhưng đồng thời cũng rất sốc.
Suy cho cùng thì đâu ai biết được vị Thất gia với khí thế có thể đè chết người kia, vậy mà nuông chiều công chúa nhỏ như vậy.
Hơn nữa còn không hoài nghi lời nói của công chúa.
Công chúa nhỏ chỉ cần làm nũng một cái, bán thảm một chút thì chuyện gì cũng giải quyết được.
“Gọi cuộc gọi này cho cháu là muốn nói với cháu một chuyện.”
Tông Chính Ngự lên tiếng.
Mộ An An vô thức ngồi thẳng người, hai chân khép vào nhau ngoan ngoãn nhìn lên màn hình điện thoại đợi Tông Chính Ngự nói.
“Thời gian trở về phải lùi lại ba ngày nữa.”
Tông Chính Ngự nói.
Mộ An An nghe được câu này thì vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Dù gì chuyện bên đây cũng rất căng, cô không muốn Thất gia quay về gặp trúng, nên chuyện dời lại ba ngày sau đối với Mộ An An là vừa đủ.
Dù sao như thế thì khi Thất gia quay về là mọi chuyện đã qua đi rồi.
Nhưng mà chút tâm tư này cô không thể biểu hiện cho Thất gia thấy được.
Cô thất vọng nói: “ò, còn ba ngày nữa sao…”
“Bé con.”
“Dạ, cháu đây.”
Nét mặt Mộ An An rất nặng nề.
Giọng điệu Tông Chính Ngự dịu đi đôi chút: “Về sẽ mua quà bù đắp cho cháu?”
“Hay là cháu có nguyện vọng gì không, hửm?”
“Cùng nhau đi du lịch một lần nữa?”
Rõ ràng Tông Chính Ngự đang dỗ đứa trẻ.
Bởi vì anh không thực hiện đúng lời hứa về đụng thời gian, cho nên bây giờ muốn bù đắp cho đứa trẻ nhà mình.
Mộ An An lúc này đột nhiên nghiêng đầu nhìn điện thoại cười lên: “Có nguyện vọng ạ.”
‘Cháu nói đi.
“Tối nay cháu muốn chơi thâu đêm.”
“Không được.”
Mộ An An bĩu môi không vui nói: “Lừa dối, còn nói cái gì cũng đồng ý với cháu, chú lừa đảo.”
“Bạn nhỏ.”
“Được rồi được rồi, cháu biết 10 giờ sẽ về nhà mà, cháu không có không vui, chú bận việc của chú đi, cháu đợi chú về.”
Mộ An An hiểu chuyện nói.
Nếu mà là trước đây chắc chắn Mộ An An sẽ làm nũng như một đứa trẻ.
Nhưng rõ ràng là có chuyện giấu Tông Chính Ngự, trong lòng chột dạ nên mới qua loa cho xong chuyện.
Mộ An An nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự trong màn hình điện thoại.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi bình thường,
Mộ An An đột nhiên để ý đến bên vai áo của anh có một vết đỏ không biết là cái gì.
Mộ An An kề sát điện thoại nhìn: “Chú Ngự, vai chú bị sao thế?”
“Có phải là phẩm màu không ạ?”
Chất lượng cuộc gọi có hạn nên Mộ An An chỉ nhìn thấy trên vai chú có một vết đỏ.
Ánh mắt Tông Chính Ngự liếc qua một cáu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Mực đỏ.”
“Mực?”
“ừm, bị dính trúng.”
***
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!