Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Có phải người vừa nãy làm nũng trước mặt một người đàn ông trưởng thành đang phát sáng kia cùng với tiểu tiên nữ mà ngày thường hắb tiếp xúc là cùng một người không?
Kiểu này so sánh lại, hắn thật sự là bị chặt cho xác cũng không còn.
Hoắc Hiển thở dài một hơi, trực tiếp ngồi bên vệ đường, cũng không quan tâm vết thương trong lòng bàn tay, đem hai tay chống sau lưng sau đó ngẩng đầu nhìn màn đêm đầy sương mù cười khổ một tiếng.
Trong xe.
Từ lúc xe bắt đầu chạy đến giờ Tông Chính Ngự cũng không để ý đến Mộ An An.
Mộ An An lén nhìn anh mấy lần nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy một sườn mặt nghiêng siêu cấp lạnh lùng.
Mộ An An đang chột dạ câu nói khi nãy Tông Chính Ngự nói với cô.
Cô luôn cảm thấy nó rất nguy hiểm.
Mộ An An lại lén nhìn anh, kết quả thấy Tông Chính Ngự liếc về phía cô, cô lập tức chột dạ cúi thấp đầu giả vờ đang chơi điện thoại.
Tim đập loạn xạ “thình thịch”.
Từ lúc Tông Chính Ngự bắt đầu ôm cô lên xe, cô luôn có cảm giác như mình ăn trộm bị bắt gặp vậy.
Nhưng rõ ràng cô đâu có làm sai.
Mộ An An lại lén nhìn Tông Chính Ngự, mang theo vẻ thăm dò thở dài một tiếng:
Thất gia?’
Người đàn ông kế bên vẫn không quan tâm cô như cũ.
Anh mất kiên nhẫn gỡ bỏ một cúc áo ra.
Mộ An An lại gọi một tiếng: “Chú Thất?”
Người đàn ông vẫn phớt lờ cô.
Mộ An An lại gọi: “Chú Tông?”
Đối phương vẫn một mực không thèm để ý cô, hơn nữa tiếp tục cởi cúc thứ 2 thứ 3 của mình trên chiếc sơ mi.
Mộ An An âm thầm kéo tay áo Tông Chính Ngự, giọng nói mềm mại: “Chú Ngự à?”
Cái tên chú Ngự này, từ lúc Mộ An An mới vào Ngự Viên Loan đã liên tục gọi như thế.
Nhưng sau này khi nhận ra tâm tư thiếu nữ của mình thì cô đã không muốn kêu nữa.
Trừ khi Tông Chính Ngự hoàn toàn phớt lờ cô, giận cô.
Con cáo nhỏ lúc này chỉ có thể gắng sức mà bán khổ mà thôi.
Mộ An An khẽ dịch cái mông nhỏ của mình về phía Tông Chính Ngự.
Kết quả vừa di chuyển, người đàn ông vốn dĩ đang phớt lờ cô trực tiếp quét một ánh mắt lạnh tanh về phía cô, đem bàn tay của Mộ An An đang kéo ống tay áo mình lấy ra, nhưng không đẩy Mộ An An về vị trí cũ.
Khoảng cách giữa hai người giống như Sở Hàn Hán Giới
vậy.
“Chú Ngự à.”
Sở Hàn Hán Giới: ranh giới trong cờ tướng, là con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán.
Mộ An An bỉu môi, khuôn mặt vô cùng đáng thương: “Cháu và Tóc Xoăn hoàn
toàn không có gì mà.
Khi giải thích chuyện này Mộ An An ngồi thẳng người lại.
Người đàn ông từ nãy đến giờ vẫn một mực phớt lờ cô, lúc này mới bủn xỉn mà liếc về phía cô một cái.