Thất gia lúc đầu sắp xếp xong xuôi, để công ty gói hàng trực tiếp giao đến Ngự Viên Loan.
Nhưng Mộ An An ngăn cản, để gói hàng tiếp tục giao đến chỗ cũ.
Mẹ cô đã đem giấu phương án thuốc IQ để trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng và mật mã hiện tại đang ở phía sau lưng phần xương sống của Mộ An An, cũng đủ nói lên được trong hộp không có gì liên quan đến thuốc IQ.
Cho nên không cần lo lắng.
Giang Trấn nói: “Ta nghĩ, chờ con chuyển về nhà, chúng ta cùng mở hộp quà đó ra, được không?”
Lời nói như hỏi ý kiến, nhưng thật ra là một điều kiện.
về chuyện liên quan đến chuyển về Giang gia sống, Mộ An An không đồng ý với Giang Trấn.
Nhưng thái độ hiện tại, rõ ràng là muốn Mộ An An dọn đến Giang gia, thì mới có thể mở gói quà đó ra.
Mộ An An tâm như gương, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là nói: “Thất gia mấy ngày nay không có ở nhà, ta muốn đợi Thất gia trở lại hẵng nói.”
“Thất gia không ở nhà?” – Giang Trấn bất ngờ, “Nói như vậy buổi họp báo cậu ta sẽ không có mặt….”
“Ba, ba cảm thấy Thất gia sẽ đến buổi họp báo ngày mai sao?” -Mộ An An thốt lên hỏi.
Cô vốn là người rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng sau khi nghe Giang Trấn lẩm bẩm, trên mặt
không khỏi lộ ra vẻ mỉa mai.
Giang Trấn nghĩ Thất gia là người như thế nào?
Lại đi tham dự những buổi họp thế này?
Một cuộc họp báo thừa nhận bệnh tâm thần của Giang cầm, một cuộc họp báo nói về gia đình họ Giang đang rối ren, cũng muốn để Thất gia tham dự?
Giang Trấn hỏi câu này, không sự bị mất mặt sao?
Ông ta xứng sao?
Giọng của mộ an an trở nên lạnh hơn rất nhiều, “Ba, nếu không phải vì chuyến công tác của Thất gia, con cũng sẽ không thể tham gia họp báo. anh ấy sẽ không cho con đi đâu, bởi vì anh ấy nghĩ nơi này rất lộn xộn..”
Mộ An An nói câu này rất thẳng, thẳng để mất Giang Trấn sửng sốt mấy giây không kịp phản ứng.
Dù sao , từ lúc Mộ An An thừa nhận mình con gái của Mộ Thanh, đối với Giang Trấn thì cô cũng giống như Mộ Thanh, ngu ngốc, ngây thơ, lại rất nghe lời.
Muốn cái gì đều sẽ đáp ứng làm theo, không bao giờ nặng lời.
Những lời nói trực tiếp và mỉa mai này khiến Giang Trấn choáng váng.
Trong một giây, Giang Trấn nhìn trước mặt mình, người con gái rất xinh xắn, ăn nói khéo léo và biết kiểm soát, liền cảm thấy có khoảng cách.
Lúc Giang Trấn nhìn chằm Mộ An An hốt hoảng, thì Mộ An An đã thu lại vẻ sắc sảo và bén nhọn của mình lại.
Cô hồi phục lại dáng vẻ thỏ trắng của bản thân.