Nhưng thật ra Thất gia đều biết.
Chỉ là anh đề bé con phóng túng thôi.
Lúc này Mộ An An đã trượt
xuống dưới dốc, sau đó ấn xe lãn xoay lại ngẩng đầu nhìn Tông Chính Ngự đang ở trên dốc cao.
Bởi vi hướng đó Tông Chính Ngự đứng đang được ánh mặt trời chiếu vào, cho nên khi Mộ An An ngẩng đầu nhìn Tông Chính Ngự bị ánh mặt trời chiếu vào, có chút không mở được mắt.
Cô nheo mắt lại.
Vốn muốn lên tiếng, nhưng mặt bị kích thích, theo phản ứng sinh lý thì nước mắt rơi xuống.
Tông Chính Ngự tỉnh bơ di
chuyển sang bên cạnh, hoàn toàn che đi ánh nắng cho Mộ An An.
Không bị ánh nắng chiếu vào, mắt Mộ An An lúc này mới dễ chịu đôi chút.
“Thất gia, cháu cảm thấy cháu có thể nghiên cứu một chút khiêu vũ bằng xe lăn…”
Lời Mộ An An vừa nói được một nửa, liền nhìn thấy La Sâm từ đằng sau ôm một cái hộp nhỏ đì đến.
Rõ ràng là có chuyện.
Lúc Mộ An An nói xong, Tông Chính Ngự liền xoay người nhìn một cái.
Trong tay La Sâm cầm một cái hộp nhỏ vuông vức, vừa đi đến trước mặt Tông Chính Ngự.
Vốn dĩ đang định báo cáo công chuyện.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy trên đầu Thất gia đeo vòng hoa, hắn liền ngáo tại chỗ luôn.
Hơn nữa vòng tay còn không đẹp đẽ lắm.
Nhưng da Thất gia trắng, lại đẹp trai, khí chất tốt, cho nên khi đeo như thế đích thị là có cảm giác công tử cao quý của Châu Âu thời cổ.
Nhưng cảm giác cũng chỉ là cảm giác, khí chất ngày thường của Thất gia như thế nào, hôm nay đột nhiên đeo cái vòng hoa như vậy nhất thời La Sâm cảm thấy hơi nuốt không trôi.
Nhưng khi cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thất gia, cho dù La Sâm có nuốt không trôi đi nữa cũng phải nín lại.
Hắn lập tức nói rõ tinh huống: “Thất gia, bên ngoài cổng Ngự Viên Loan phát hiện có một chiếc hộp này, bên trên viết là gửi cho tiểu thư.”
La Sâm vừa báo cáo xong, Mộ An An đã đẩy xe lăn đến từ một hướng khác.
Ánh mắt Tông Chính Ngự nhìn chằm chằm chiếc hộp, nhưng tay thì rất tự nhiên mà chặn xe lăn Mộ An An lại.
La Sâm nói tiếp: “Đã bảo người kiểm tra, bên trong là một cuốn sách.”
“Đưa tôi đi.”
Mộ An An nói.
Tông Chính Ngự rũ mắt nhìn cô.
Mộ An An cười: “Là Trần Hoa đưa cho cháu.”
Vừa nghe đến cái tên đó, Tông Chính Ngự lập tức cau mày.
Rõ ràng là một người phản cảm.
Mộ An An vươn tay tới chiếc hộp trên tay La Sâm.
La Sâm còn chưa kịp đưa, Tông
Chính Ngự đã kéo xe lăn Mộ An An về phía sau, để cô tránh khỏi việc bị trượt đi ngoài ý muốn.
Anh đưa tay nhận lấy hộp trên tay La Sâm.
Trên hộp chỉ viết vài chữ đơn giản: Xin gửi cho Mộ An An.
Tông Chính Ngự mặt không biểu cảm xé hộp ra.
Bên trong đặt một cuốn sách.
«Người đuổi theo cánh diều))
Mộ An An thở dài, nhận lấy cuốn
sách lật ra trang đầu, liền nhìn thấy 4 chữ: Tiền đồ như gấm.
Trước đó cảm thấy 4 chữ này rất đẹp.
Đến bây giờ Mộ An An mới hiểu, 4 chữ ‘tiền đồ như gấm’ này chính là một lời chúc chân thành nhất.
Cũng đại biểu cho một lời cáo biệt.
Mà cuốn ({Người đuổi theo cánh diều)) chủ yếu xoay quanh về sự phát triển của hai người trẻ tuổi.
Một người trẻ tuổi gia đình giàu có và một kẻ nhà cấp thấp, liên quan đến cánh diều, tính dục của con người về sự phản bội và sự giải thoát.
Trong đó người cấp thấp có nói một câu ‘Nhất định sẽ vì cậu’ làm cảm động vô số độc giả.
Mà khi Mộ An An đọc được câu ‘Nhất định sẽ vì cậu’ thì cảm thấy rất rung động.
“Máy bay ngày hôm nay của Trần Hoa và gia đình.”
Mộ An An nói rồi ngẩng đầu nhìn trời.
Ngày Trần Hoa đi, bầu trời vẫn trong xanh như cũ, từng cụm mây trắng bồng bềnh xinh đẹp, ánh mặt trời ấm áp.