Cô ấy sẽ tha thứ hay là như nào?”
“Không biết.”
La Sâm vẫn phũ phàng như cũ.
Bác sĩ Cố mặt đầy khinh bỉ: “Người như anh sao mà nhạt nhẽo thế.”
La Sâm mặt không biểu cảm liếc Bác sĩ cố một cái, hắn không hề nói gì với Bác sĩ cố, thẳng thừng cất bước rời đi. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Bác sĩ Cố đuổi theo: “Mới nói có hai câu mà anh đã chạy à, tính khí xấu vậy sao?”
“Trước đó anh nói, để tiểu thư An An chữa khỏi bệnh cho Thất gia, tiến độ sao rồi?”
La Sâm đột nhiên nói một câu.
Bác sĩ Cố dừng bước, hắn không vội đáp lời của La Sâm.
Mà nhìn theo bóng lưng Tông Chính Ngự đẩy Mộ An An biến mất, nghĩ đến trận lửa ở Giang Đô Hội và những lời Mộ An An nói ở trong phòng.
Bác sĩ Cố cười một cái đầy ẩn ý: “Sắp rồi.”
La Sâm không hiểu: “Sắp là bao giờ?”
Bác sĩ Cố khinh bỉ: “Đúng là cái người đàn ông nghiêm túc! Anh không nhìn thấy Thất gia nhà anh đã không còn kiêng kỵ những hành động thân mật với tiểu thư An An rồi sao?”
La Sâm không thể hiểu nổi.
Vì dù gì thì trước giờ Thất gia vẫn luôn cưng chiều tiểu thư An An, đối xử với cô rất ấm áp nhẹ nhàng, không hề cảm thấy có gì khác.
“Đầu óc không biết linh hoạt, đồ đàn ông nghiêm túc đáng chết.
La Sâm: …
Bác sĩ Cố: “Đợi đi, hồ ly nhỏ kia nhất định sẽ chữa khỏi cho con sói cô độc kia thôi.”
Tông Chính Ngự đẩy Mộ An An đến biệt thự chính, anh trực tiếp ôm cô về phòng.
Mà khi Tông Chính Ngự đặt cô lên sofa, vừa chuẩn bị rời đi thì cô nắm lấy góc áo anh.
Tông Chính Ngự vừa đứng lên, bị Mộ An An kéo như thế, liền lập tức cúi đầu: “Hửm?”
Mộ An An ngẩng đầu, giọng nói mềm mại: “Thất gia, cháu muốn ra ngoài.”
Tông Chính Ngự cau mày. Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.čom
Mộ An An bổ sung: “Có thể đêm nay sẽ không về.”
Tông Chính Ngự càng cau mày chặt hơn. “Được không ạ?”
Mộ An An hỏi.
Tông Chính Ngự lấy tay cô ra đặt xuống, rồi tháo nón trên đầu cô ra đặt xuống bên cạnh: “Không được.”
Mặt Mộ An An liền ủ rũ.
Thất gia nói: “Ta biết cháu muốn đi tìm Trần
Hoa, nhưng An An, cái người này không đáng giao thiệp sâu.”
Mộ An An không nói gì, chỉ nhìn Tông Chính Ngự.
Trong mắt mang theo sự tủi thân cứ thế nhìn Tông Chính Ngự.
Cái ánh mắt này là Tông Chính Ngự không cưỡng nổi nhất.
Nhưng lần này, thái độ anh rõ ràng rất cương quyết.
Tông Chính Ngự nói: “Ta không tính toán việc cháu gặp chuyện mà giấu ta, điều này chứng tỏ ta tốt tính, chuyện này có thể cho qua.”
Chuyện này chưa xong đâu.
Anh không ra tay là vì sợ bé con không vui.