Tiểu Cửu nắm lấy xe lăn rồi nắm lấy tay Mộ An An.
Đặc biệt dùng sức.
Như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.
Mộ An An có thể cảm nhận được tay rất đau, còn có việc khác đó là nếu hôm nay cô buông tay thì sẽ hoàn toàn thay đổi số mệnh tương lai của Tiểu Cửu.
Đối diện với ánh mắt kiên cường của Tiểu Cửu, Mộ An An không
còn cách nào buông tay.
Cô do dự vài giây rồi nói: “Không thì, chị với em đi nói với Thất ca của em để anh ấy để em ở lại đây.”
Tiểu Cửu nhất quyết lắc đầu: “Anh ấy không làm vậy đâu, anh ấy rất nhẫn tâm, cả nhà đều nói anh ấy vô tình, từ khi chuyện đó bắt đầu thì ngoại trừ ông nội, không có ai có thể khiến anh ấy lùi bước.”
Khi Tiểu Cửu nói những lời này, lời nói đối với Tông Chính Ngự mang một sự sợ hãi rất rõ ràng.
Mộ An An không nói gì.
Vì cô cũng không nắm chắc việc ở trước mặt Thất gia cầu tình cho Tiểu Cửu.
Nhưng, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, chiếc điện thoại mà Tiểu Cửu vứt trên nền đất rung lên và sau đó màn hình sáng lên.
Là tin nhắn của Tống Đình.
Tuỳ tùng: Anh cô đang tìm người theo dõi tôi, một tiếng sau gặp ở giao lộ cao tốc.
Tiểu Cửu vốn dĩ rất hoang mang, nhìn thấy tin nhắn của Tống Đình càng hoảng loạn hơn: “Xong rồi xong rồi, Thất ca của em đã tìm đến Tống Đình, cậu ấy, cậu ấy ngay lập tức sẽ đến tìm em và
bắt em về nhà….xong rồi xong
rồi, em tiêu đời rồi.”
Tiểu Cửu đúng thật là rất hoảng.
Cô ấy rất sợ Thất gia.
Nhập mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!