“Chẳng phải trên mạng đã dạy nhiều lắm sao?”
“Tông cô công chúa nhỏ kia ở trên đường.” “Lấy một bình Axit tạt cô ta.”
“Hoặc là hẹn cô ta ở sân thượng rồi đột nhiên đẩy cô ta xuống.”
Từng câu từng chữ của Mộ An An, khiến ánh mắt Giang cầm loé lên ánh sáng, nhìn chằm chằm Mộ An An.
Đây nếu mà là lúc bình thường, Mộ An An nói những lời này, Giang cầm khẳng định sẽ suy nghĩ, những cách này tuy là tốt nhưng có thể nhờ người khác làm.
Nhưng lúc này Giang cầm đã bị dằn vặt cả buổi.
Tất cả cảm xúc cô ta chỉ có, báo thù Mộ An An!
Chỉnh chết Mộ An An!
Khiến cho nhiều người giẫm đạp lên Mộ An An!
Nhưng làm một người đương sự là Mộ An An, khi nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Giang cầm, khoé miệng cô hơi cong lên thành một độ cong.
Giang cầm đại tiểu thư, đang từ từ bước
vào cái bây mà cô giăng ra.
Mộ An An đang đứng, vì chân phải bị thựơng nên chỉ có thể dùng chân trái chống đỡ, khom người dùng ngón trỏ câu cằm Giang cầm lên.
Cô nói: “Nữ thần, cô không nên chịu cái tội này. Mộ An An báo thù cô, cô phải trả ngược lại, tôi sẽ giúp cô, tôi sẽ trở thành hậu thuẫn cho cô, cô phải dũng cảm.”
Đợi từ từ đi.
Đại tiểu thư Giang cầm, tôi đã sắp xếp một nơi thật tốt cho cô ở tương lai!
Giang cầm nhìn chằm chằm chàng trai tóc bạch kim trước mặt.
Chàng trai có khuôn mặt xinh đẹp, trên người mang một cỗ khí tức ương bướng, không phục.
Thường xuyên đối xử với cô lúc lạnh lúc nóng.
Nhưng cái kiểu lúc lạnh lúc nóng ấy lại khiến Giang cầm càng cảm thấy khoái.
Lúc này khi đối mặt với sự an ủi của thiếu niên, Giang cầm tất nhiên là cảm thấy được xoa dịu và khích lệ.
Cô ta mạnh mẽ tóm lấy tay Mộ An An: “Tôi nhất định phải phục thù cô ta, nhất định phải để cô ta nếm trải tư vị đó, nhất định là thế!”
“Tôi tin tưởng cô, cô nhất định phải làm, cô phải phục thù.”
Mộ An An dụ dỗ cô ta.
Khoảnh khắc này, cô cảm thấy bản thân quá xấu xa rồi.
Giống như một thằng tra nam lừa gạt tình cảm người ta ấy.
Nhưng cô sẽ không nhượng bộ, vì cô chẳng phải thánh mẫu cũng không dư dả sự lương thiện cho những người như Giang cầm.
Giang cầm, Giang Phong, Quách Nguyệt Hoa bao gồm cả Giang Trấn!
Bốn người này đã hưởng thụ hết 8 năm vinh hoa phú quý, sống một cuộc sống ở trên người khác, đây là ngang nhiên giẫm đạp lên thi thể của ông ngoại và mẹ cô.
Bọn họ đạp lên những máu thịt dưới đất, biến bản thân mình thành sự tồn tại cao cao tại thượng, dùng mắt chỏ nhìn người thấp.
Vì thế nên phải trả giá!
Từng người một, bao gồm cả cái tổ chức bí ẩn ở đằng sau, dùng danh phận của Thất gia để ban ân cho Giang gia, tất cả đều phải trả lại món nợ máu ấy!
Lúc Mộ An An rũ mắt xuống, trong con
ngươi lóe lên tia cay ác.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Giang cầm thì lại quay về như cũ.
Mà bàn tay tóm lấy Mộ An An của Giang Cầm đột nhiên dùng sức:”Tông Thất, đêm nay anh ở lại với tôi!”
“Tôi rất muốn ở với cô, nhưng không thề.”
Mộ An An từ chối.