Mộ An An nói: “Cô ấy không có phản bội tôi, chỉ là bọn tôi tuyệt giao rồi.”
Câu trả lời rất đơn giản, Mộ An An cũng không định giải thích gì thêm.
Hoắc Hiển ở bên kia lại im lặng một hồi, chỉ nói một câu: “Anh biết rồi.”
Nói xong lại bổ sung một câu: “Hôm khác đi uống một ly không?”
Nói xong câu đỏ, Hoắc Hiển lại vội bổ sung: “Thì, thì là bạn bè
thôi, em yên tâm anh sẽ không ôm em không vô lễ với em nữa. Đại ca anh đây có bạn gái rồi, bạn gái anh sẽ ghen đấy.”
Câu cuối rõ ràng là bắt đầu không nghiêm túc.
Mộ An An cười.
Cô biết người như Hoắc Hiển, không thể nghiêm túc quá ba giây.
“Được thì được, nhưng một tháng sau rồi tính.”
Mộ An An nói: “Tôi gãy chân rồi,
bó bột một tháng.”
“Cái gì?”
Hoắc Hiển kinh ngạc: “Em có sao không vậy?”
Mặc dù chuyện Giang cầm lái xe tông người gần đây bị truyền đi rất dữ dội.
Nhưng Mộ An An được bao bọc rất kỹ càng, một tí thông tin về Mộ An An trên mạng đều không có.
Chuyện công chúa nhỏ bị hack đã là quá khứ rồi.
Bây giờ công chúa nhỏ hoàn toàn là người bị hại.
Trên mạng chỉ cần có một tia tin tức không tốt về công chúa nhỏ liền có người ra mặt xóa đi, và đưa ra tế đàn.
Tất nhiên Mộ An An biết những người bảo vệ này có bao nhiêu thủy quân trong đó.
Nhưng ít nhất chuyện trên mạng cũng đã được giải quyết.
Những phong ba còn lại, là dành cho Giang gia gánh vác.
Mộ An An nói: “Nếu không còn chuyện gì thì đợi tôi ổn rồi nói, cúp trước đây.”
Hoắc Hiển rõ ràng là còn chuyện muốn nói, nhưng Mộ An An đã nói như thế thì hắn cũng không nên nói gì nữa.
“Thôi được, đợi em khỏi rồi nói tiếp.”
Hoắc Hiển đáp.
Mộ An An ‘ừm’ một tiếng, sau đó trực tiếp ngắt điện thoại.
Mộ An An không vội đi xuống
giường, rồi cầm lấy cuốn ((Người đuổi theo cánh diều)) mở ra đọc.
Buổi tối Thất gia bận chuyện công ty nên không cùng Mộ An An ăn cơm.
Mộ An An là một bệnh nhân rất phối hợp trị liệu.
Mỗi lần có bệnh đều chẳng cự tuyệt gì, đều rất phối hợp chữa trị, bởi vì cô rất vội vã muốn hết bệnh.
Vội vã muốn khỏe mạnh, muốn có một cơ thể cường tráng.
Cho nên sau khi ăn xong liền ngồi một mình đọc sách, sau đó ngủ mất.
Ngày hôm sau.
Thất gia đồng ý sẽ sắp xếp cho Mộ An An đi gặp Giang cầm, cho nên sáng sớm đã bảo La Sâm đưa cô đi.
Công ty Thất gia vì có tư liệu khó giải quyết mà phải bận từ hôm qua đến hôm nay.
Điều khiến Mộ An An bất ngờ
chính là.
Cô vừa đến phòng tạm giam thì bắt gặp Quách Nguyệt Hoa.
La Sâm đỡ cô đi đến xe lăn.
Vừa ngẩng đầu liền thấy Quách Nguyệt Hoa xông ra từ bên trong.
Trông vẫn rất cao quý, đầu đội mũ dạ, tư thế khoan thai, chỉ là vành mắt hơi đỏ có chút phá vỡ hình tượng quý phái.
Chắc là vừa gặp Giang cầm.
Lúc Quách Nguyệt Hoa nhìn thấy
Mộ An An, ánh mắt đó có thể đâm chết cô.
Biểu cảm Mộ An An vẫn rất điềm tĩnh nói: “Bà Giang, khéo ghê bà cũng đến thăm Giang cầm à?”
Quách Nguyệt Hoa không nói gì, chỉ lạnh lùng trừng Mộ An An.
Bà ta nhịn cảm xúc mình xuống, chỉnh lại tóc mình“Cô đến đây làm gì?”
“Đến thăm Giang cầm chứ sao.”
Mộ An An nói: “Nói sao nhỉ, dù sao cô ấy cũng là chị gái tôi, xảy
ra chuyện như thế tôi cũng khá lo lắng.”
Quách Nguyệt Hoa im lặng.
Hôm qua Giang Trấn nói với bà là Mộ An An bị Thất gia chiều đến phế rồi, nói chuyện yếu đuối lại dễ gạt, nhưng Quách Nguyệt Hoa nhìn Mộ An An thì lại không cảm thấy thế.
Bà luôn cảm thấy con người này rất tà mị.