Mộ An An từng nghe Tiểu Cửu nói qua, mẹ của Tống Đình là nghệ sĩ piano rất nổi tiếng, một người phụ nữ vô cùng ưu tú và nghệ thuật.
Nhưng do chuyện ngoài ý muốn là cổ tay bị thương nên không thể đàn piano được nữa, khi đó đối với một người ưu tú, xuất sắc như vậy giành cả đời đẻ cống hiến cho piano thì không cách nào chấp nhận được.
Nhưng ba Tống Đình vì người mình yêu nên đã từ bỏ sự nghiệp
ả Trung Quốc và đưa gia đình đến Melbourne.
Nơi đó là một thành phố đẹp, rất thích hợp để tu dưỡng.
‘Tống Đình ở bên đó.” -Tiểu Cửu kéo Mộ An An lại.
Cũng vì hành động này của Tiểu Cửu, vốn thiếu niên đang nhìn cửa sổ bên kia xoay người lại nhìn hai người họ.
Vốn gương mặt của cậu ấy không chút biểu hiện gì.
Ngầu chết đi được.
“Tiểu Cửu.” Mộ An An kéo Tiểu Cửu lại, “Em nói chuyện với Tống Đình đi, chị xuống lầu đi dạo một chút.”
“Tại sao?” Rõ ràng Tiểu Cửu không hiểu, nhìn thấy chân phải Mộ An An đang bó bột còn chống nạng thế kia.
Đi đâu cũng bất tiện.
Mộ An An nói: “ở nhà thì ông anh bảy em quản chị, đi đâu cũng cần đến xe lăn, ra ngoài rồi thì chị nghĩ bản thân tự đi được.”
Nói thì nói vậy.
Nhưng thực ra thì Mộ An An không muốn làm phiền Tống Đình và Tiểu Cửu nói chuyện.
Cô ấy không thích hợp để ở lại.
Nhập mật khẩu: 1234
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!