Bác sĩ Cố nói móc một câu, sau đó lấy thuốc từ trong hộp thuốc ra
chuẩn bị xử lý vết dị ứng trên mặt Mộ An An.
“Có điều Tiểu thư An An, tôi thật muốn nhắc nhở cô một câu, cách bán thảm của cô có thể đổi kiểu không?”
Bác sĩ Cố nghiêm túc nói.
Mộ An An không nói gì chỉ cúi đầu sờ mũi.
“Mỗi lần cô chọc giận Thất gia xong đều dùng đủ thứ cách bán thảm, tủi thân hu hu, cầu cưng chiều của Thất gia, lần này thẳng tay làm mình dị ứng.”
Lời nói trong câu của Bác sĩ cố có mang ý trách móc: “Cô không biết bản thân mình thể chất gì hay sao mà chạy đi ăn hải sản?”
“Sao anh chắc chắn là tôi cố ý?”
Mộ An An cau mày: “Có thể là do tôi lỡ ăn, hoặc là quá thèm nên muốn ăn một chút.”
“Cô là cô gái có kỷ luật nhất mà lần đầu tôi gặp.”
Bác sĩ Cố vô tình vạch trần: “Chẳng nhớ là mùa hè năm nào, cô muốn mặc đồ thể thao, muốn lộ bụng dưới, kết quả vì để ngồi
xuống bụng dưới có chút thịt, cô đã bỏ ra một tháng đề tập cho ra được cơ bụng.”
Bác sĩ Cố nói thì đơn giản, nhưng một cô gái muốn có cơ bụng mà hơn nữa còn là trong một tháng có được, ở đâu ra mà dễ dàng đến vậy.
Khi đó tuổi Mộ An An còn nhỏ, vừa mê uống trà sữa thấy thế liền cai hẳn luôn, nghiêm túc chấp hành chế độ ăn kiêng.
Trong một tháng, mỗi ngày ngủ 5 tiếng.
Một tháng sau luyện ra được cơ bụng, kỳ thi giữa kỳ hốt được danh hiệu đứng nhất.
Cái này không nhờ vào kỷ luật thì dựa vào cái gì?
Mà một cô gái có kỷ luật như thế, sao có thể dưới tình huống bản thân bị dị ứng hải sản, chỉ vì thèm mà làm cho bản thân bị dị ứng?
“Mỗi lần cô bán thảm, đều là vì đã chọc giận Thất gia.”
Bác sĩ Cố nhịn không được lại chế giễu một câu: “Tiểu thư An An, thật ra cô bớt ranh lại một tí,
ngoan ngoãn một chút thì sẽ không đến nỗi phải đi bán thảm, chẳng biết là cái sở thích gì nữa.”
Bác sĩ Cố vừa chế giễu vừa thoa thuốc cho Mộ An An.
Mộ An An lườm hắn ta một cái: “Con cẩu độc thân như anh thì biết sở thích là cái quái gì.”
Bác sĩ Cố: …
Hắn muốn ném thuốc bỏ chạy.
Hắn không ờ gần được với mấy người ức hiếp người khác như vậy.
Mộ An An không chỉ ức hiếp người khác, mà còn khinh thường biểu cảm ai oán của Bác sĩ Cố, cô lại thúc giục hắn:
“Nhanh lên, tôi chưa xác định được Thất gia có còn giận tôi không.”
Hôm nay cô phải dính lấy anh.
Dính chặt một chút, xác định Thất gia không giận mới được.
Bác sĩ Cố than một câu sau đó chuyên tâm thoa thuốc cho Mộ An An.
Sau khi bôi thuốc xong, Mộ An
An lại hỏi một câu: “Anh nói xem, dị ứng này của tôi có thể trị được không?”
Động tác của Bác sĩ cố khựng lại.