Mộ An An đến nhìn cũng không nhìn mà thẳng thừng quay đầu bỏ đi.
Kết quả cô phát hiện Trần Hoa vẫn luôn đứng sau lưng cô, ngay khi Mộ An An xoay người cô ta liền bắt lấy Mộ An An chạy về lối thoát hiểm.
‘Bùm!’
Tiếng nổ vang lên sau lưng Mộ An An và Trần Hoa.
May mà hai người chạy nhanh mới không bị nổ trúng.
Mà lúc Mộ An An xoay đầu nhìn lại, thấy căn phòng 801 đã bị nổ tung, ngọn lửa điên cuồng như một con ác thú đang gầm gừ.
‘Rào rào’ phát ra hai tiếng rồi ngọn lửa bắt đầu lan rộng.
Có người đứng gần đó lập tức bị ngọn lửa điên cuồng ấy cắn nuốt, anh ta hét chói ta một tiếng, toàn thân bị thiêu rụi, trong lúc
hỗn loạn đã xông vào cửa kính mà ngã xuống đất.
“Mau chạy!”
Trần Hoa một mực lôi Mộ An An chạy.
Ngọn lửa bên phòng 801 nổ lên một phát rồi sau đó dừng lại, sau đó một số ngọn lửa đã lan ra phòng 800 và bốc cháy.
Mộ An An nhìn thấy một vài người lao ra từ phòng 804 thì không quan tâm nữa mà lôi theo Trần Hoa chạy đến lối thoát hiểm.
Rất nhiều người đều đang chen chúc tại lối thoát hiểm, tất cả đều tìm kiếm đường thoát thân.
Lúc này ngọn lửa chỉ bùng nổ từ phòng 801 đến 800, cho nên bây giờ là thời điểm thoát thân tốt nhất.
Mộ An An cũng không nghĩ gì nhiều, tay nắm tay cùng với Trần Hoa chạy xuống theo đám người.
8 tầng không tính là quá cao, dùng tốc độ thoát thân để lao xuống thì rất nhanh đã
xuống đến.
Bên ngoài Giang Đô Hội đã tụ tập không ít người, tiếng còi báo động vang lên bốn phương tám hướng và cảnh sát sắp chạy đến.
Hai tay Trần Hoa chống lên đầu gối thở hổn hển, trên mặt mang theo biểu cảm vui mừng sống sót sau đại nạn.
Mộ An An nhìn vào toà nhà, thấy ngọn lửa vốn dĩ ở phòng 801 ở tầng 8 hiện giờ cả cửa sổ cũng nổ cháy, thậm chí dẫn đến các phòng 799 và 800 cũng bắt đầu phát nổ, dòng khói dày đặc cuồn cuộn lan toả trong cả toà nhà Giang Đô Hội.
Tiếng gào thét, kêu to của đám người kia chưa từng dừng lại.
Mộ An An siết chặt nắm đấm không ngừng ho khan, ho đến cả nước mắt cũng chảy ra hết.
Họng và phổi cô không ngừng phát ra từng trận ngứa, vô cùng khó chịu.
‘Đây.
Trần Hoa đưa một chai nước qua cho Mộ An An.
Mộ An An nhận lấy, cô vốn dĩ theo bản năng mà uống nhưng khi liếc thấy nắp chai đã bị mở ra, động tác lập tức khựng lại.
Trước giờ Trần Hoa là người nhạy cảm, hành động nhỏ xíu ấy tất nhiên cô ấy nhìn thấy, cô ấy cũng không nói nhiều, đưa một chai nước chưa mở qua cho Mộ An An.
Chỉ về phía bên kia, “Bên kia có mấy bình nước, dành cho những người chạy thoát ra uống.”
Mộ An An im lặng, cô vặn nắp chai uống một ngụm lớn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô và Trần Hoa đứng ở vị trí an toàn cách Giang Đô Hội một đoạn, cả hai đều hết ho rồi, cũng uống nước xong, nhưng lại không biết nói gì mới phải.
Sự ngượng ngập âm thầm lan toả.
Lúc này Mộ An An cũng không muốn nói gì nhiều, cô nhìn chằm chằm cửa Giang Đô
Hội đợi Giang cầm chạy ra ngoài.
Đồng thời cô vô thức đưa tay lên đầu tìm kẹp tóc, cô muốn lấy kẹp tóc xuống dẹp đi, lúc này tình thế hỗn loạn cô sợ làm rơi mất.
Nhưng mà.
Lúc Mộ An An đưa tay sờ lên đầu phát hiện đầu mình trống không, cái gì cũng không sờ thấy.
Trong một giây tiếp theo, đại não Mộ An An lập tức bùng nổ, da đầu cũng tê rần.
Cô mạnh mẽ nhìn về phía Trần Hoa, bắt lấy cánh tay cô ấy, “Trên đầu tôi có gì không?”
Trần Hoa đầu đầy dấu chẩm hỏi, “Cái gì cũng không có á.”