“Nhưng mà
” – Mộ An An đột
nhiên mở miệng: “Tối qua Thất ca của em đã nói với chị một chuyện.”
Tiểu Cửu từ khó hiểu bắt đầu thấy căng thẳng: “Đã nói những
gì?”
“Nói là tối nay muốn hẹn em ra.” -Mộ An An nghiêm túc nói.
Tiểu Cửu vừa nghe đến câu này liền đứng dậy chống cự và cách xa Mộ An An ra: “Chị An, chị không phải nói sẽ bảo vệ Cửu Cửu sao?”
“Hiện tại đến giọng điệu cũng
thay đổi rồi.” – Mộ An An cố ý nói thêm.
Tiểu Cửu vừa lùi về sau vài bước, ngôn từ thẳng thắn:
“Không gặp anh ấy, thì chị vẫn là chị dâu em! Gặp Thất ca rồi thì chị chính là chị em! Làm tròn lại thì chị cũng sẽ thành em gái của Thất ca em thôi!”
“Tiều Cửu à.” – Mộ An An đột nhiên cảm khái nói một câu, kéo cái chăn trên người mình: “Con người này, xem trọng nhất vẫn là danh phận.”
“Chị dâu, em sai rồi, chị đừng để
em gặp Thất ca, chị đưa em đi tiểu viện gì ở trên rừng được không, chị dâu à, Cửu Cửu cầu xin chị, cứu Cửu Cửu một mạng đi, chị sẽ trở nên ngày càng xinh đẹp đó.”
Mộ An An nhìn thấy Tiểu Cửu như muốn oà khóc lên, nhưng lại lắc đầu: “Được rồi, chị sẽ để em đi, như vậy chị sẽ nói với Thất ca em là em đi chơi với bạn rồi, không rảnh gặp anh ấy.”
Mộ An An vừa nói ra lời này, ánh mắt Tiểu Cửu sáng hẳn lên, lập tức nhảy tới bên cạnh Mộ An An: “Thật vậy sao?”
“Bây giờ chị sẽ cùng đi với em, em muốn không?”
“Muốn.”
Khi nhìn thấy một thân tây trang, vẻ mặt lạnh băng của Tông Chính Ngự bước xuống từ trên xe, tiểu Cửu lập tức trợn to mắt.
Mắt cô bé vốn đã nhỏ, lúc này còn trợn to lên trông vô cùng ngốc.
Mặc dù nói khi bắt gặp cố Thư Khanh đi vào biệt, thự tiểu Cửu đã biết được chân tướng, biết nơi này là địa bàn của Tông Chính Ngự.
Biết được người chị mình sùng bái trước giờ chính là người luôn nhung nhớ Thất ca.
Nhưng…
Khi khoảnh khắc thật sự nhìn thấy Thất ca của bản thân, trái tim tiểu Cửu vẫn chịu một sự tổn thương lớn.
Mắt nhìn thấy Tông Chính Ngự từng bước đến gần, trái tim tiểu Cửu đập điên cuồng quên cả phản ứng.
Thất gia.
Mộ An An ở bên cạnh nhìn thấy tiểu Cửu cứ thế mở mắt nhìn về phía Thất gia không biết xử trí như thế nào, Mộ An An liền biết
cô bé hiện tại đang trong trạng thái bị ngốc.
Cho nên, trong lúc Thất gia đi đến Mộ An An âm thầm đẩy tiểu Cửu từ đằng sau, đầy cô đi xuống vị trí dưới ghế xe.
Tiểu Cửu vô thức muốn vùng vẫy, Mộ An An trừng mắt nhìn cô bé một cái: “Muốn chết đúng không?”
Tiểu Cửu ngay lập tức héo úa, cơ thể hoàn toàn bổ xuống dưới.
Mà lúc này Tông Chính Ngự đã đi đến bên cửa sổ xe của Mộ An
An.
Mộ An An bấm cửa xe xuống, cười với Thất gia: “Thất gia, sao chú lại đột nhiên quay lại ạ?”
Những năm này Mộ An An đã giấu Thất gia làm vô số chuyện xấu, kỹ năng diễn xuất tất nhiên là đỉnh cao, sẽ không lộ ra chút sơ hở nào.
Tông Chính Ngự liếc mắt một vòng vị trí sau lưng Mộ An An.
Có thể nhìn thấy được một người đang nằm sấp.
Một bóng lưng.
“Chuyện gì vậy?”