“Bên đó có cơm.”
“Vậy nên, thực ra chú đưa cháu đi ăn cơm à?” Mộ An An cười tinh nghịch, gương mặt lộ ra vẻ tự mãn và có chút tự hào vì câu nói của Thất gia.
Thất gia liếc nhìn cô nhưng không hề phản bác lại, đưa tay xoa lỗ tai cô.
“Ra ngoài cả ngày rồi, chân có khó chịu không?” Tông Chính Ngự hỏi.
Anh để bàn chân đang bó bột của Mộ An An lên đùi mình.
Lớp bó bột là màu trắng nên rất
sạch sẽ.
Mộ An An nói: “Không có, hồi phục khá tốt, bác sĩ cố nói bây giờ cháu có thể vận động nhẹ rồi, không cần ngồi xe lăn nữa, đối với việc hồi phục sau này sẽ không tốt lắm.”
Tông Chính Ngự không nói gì.
“À, đúng rồi.” Mộ An An đột nhiên la lên một tiếng, sau đó lục ngăn xe, tim thấy một cây bút marker và đưa cho Thất gia.
Thất gia nghi ngờ: “Hả?”
Mộ An An đến gần Tông Chính Ngự cười: “Có thề không?”
Đôi mắt cô sáng rực lên như ánh mặt trời.
Đồng tử như có ánh sáng.
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!