Vị ông chủ trong kia đã kêu lên hai ba lần, nếu không vào sẽ chết
rất thảm.
Cố Thư Khanh ôm lấy thùng thuốc vội vàng vào phòng ngủ.
Mộ An An đang nằm trên giường.
Trên mặt bị dị ứng vô cùng nghiêm trọng.
Có thể thấy trên mặt không chỉ nổi nhiều mụn đỏ mà da còn trắng bệch, còn có một chỗ nhìn trắng trắng xanh xanh, trông rất kinh khủng.
Không chỉ vậy, phía trên còn cỏ một lớp chất nhầy, rõ ràng là mới
bôi thuốc.
Nhưng lần này dị ứng có vẻ nặng hơn.
Bác sĩ Cố không dám chậm trễ, mau chóng tiêm thuốc cho Mộ An An.
Tông Chính Ngự đứng qua một bên, gương mặt trông rất khó coi.
Do vừa nãy đã bịt mắt Mộ An An lại, thấm rất nhiều thuốc mỡ vào lòng bàn tay.
Nhưng Thất gia bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ nên lúc này không thể xử
lý được những thứ này.
Anh cau mày khi nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Mộ An An.
Mặt là nghiêm trọng nhất, từ phần cổ trở xuống thì toàn bộ đều nổi mẩn đỏ và những bọc nước trắng trắng xanh xanh.
Trên cánh tay cũng nổi lên không ngớt.
Khi tiêm một mũi vào thì không thấy phản ứng.
Tông Chính Ngự cau mày càng chặt hơn, đôi mắt lạnh như băng
hướng về phía bác sĩ cố.
Bác sĩ Cố vốn định tiêm mũi thứ hai lên cánh tay Mộ An An nhưng khi bị Thất gia nhìn, kim tiêm trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Bác sĩ Cố giải thích: ‘Thất gia, cô ấy bị dị ứng cấp tính, sau khi tiêm xong thì không thề thuyên giảm ngay được, phải đợi thêm 30 phút nữa mới có hiệu quả.”
“30 phút, cậu muốn cô ấy bị huỷ dung nhan sao?” Thất gia chất vấn.
Bác sĩ Cố lo giải thích: “Tình trạng ngứa ngáy này được kiểm soát bằng loại thuốc bôi ngoài da rồi nên không có gì nghiêm trọng.”
Bác sĩ Cố áp lực đè nặng như núi khi nói chuyện với Thất gia.
Rõ ràng tâm trạng của vị ông chủ trước mặt đây đang rất không tốt, không biết giải thích nhiều như vậy anh ấy có nghe lọt tai hay không.
Vừa rồi, La Sâm quay người rời đi không chút do dự là hoàn toàn chính xác.
Nếu không phải là công việc của bác sĩ, bác sĩ cố cũng muốn rời đi.
Bác sĩ Cố điều chỉnh cây kim tiêm trong tay, lặng lẽ nhìn Mộ An An.
Nghĩ xem vị tiểu tổ tông này có suy nghĩ lệch lạc gì mà phải tự mình làm ra bộ dạng thế này.
Bác sĩ Cố nhìn Mộ An An, ngược lại Mộ An An đang nhìn chằm chằm vào Tông Chính Ngự: “Thất gia, thực ra chỉ ngứa một chút, chú nắm lấy tay An An đi, chú nắm lấy rồi sẽ không sao nữa.”
Vừa dứt lời, Tông Chính Ngự liền đi lên trước nắm lấy đôi tay Mộ An An.
“Thất gia, chú đừng giận An An nữa được không? Chú đừng giận An An nữa mà, An An nhất định sẽ kiên cường vượt qua được lần này!” – Mộ An An chân thành nói.
Bác sĩ Cố cúi đầu, khoé miệng giật giật.
Hắn rất muốn nói một câu: Đại tiểu thư à, dị ứng cấp tính này là do ăn hải sản mà bộc phát, đã tiêm hai mũi rồi, 30 phút sau sẽ khỏi thôi.
Bảo đảm không bị huỷ dung nhan đâu.
Đương nhiên, những lời này bác sĩ Cố chỉ có thể tự nói trong lòng.
Hắn không muốn đắc tội với Thất gia, càng không thể đùa giỡn với một con tiểu hồ ly như vậy.
“Đợi dị ứng hết trước đã.” – Tông Chính Ngự nói với giọng điệu và biểu cảm vô cùng dịu dàng.
“Vậy chú ôm An An đi, An An sợ tiêm thuốc.”
Mộ An An vừa nói xong, Tông
Chính Ngự liền bước lên trước, Mộ An An tiện thể ôm lấy Thất gia, trên mặt cô nờ một nụ cười mãn nguyện.