Mộ An An cười lên, gấp sách lại.
Trong khoảnh khắc này, tình bạn giữa cô và Trần Hoa, dưới tình huống ‘Tiền đồ như gấm’ chính thức đặt một dấu chấm.
Mộ An An đặt sách ở dưới xe lăn.
Nơi đó là chỗ cô để một số thứ đồ nhỏ.
Lúc ngẩng đầu lên, trông cô như chẳng có gì, cô cười: “Thất gia, cháu chơi tiếp đây.”
Nói xong, xe lán xoay một cái lại trượt xuống dốc.
vẫn cười một cách vui vẻ.
Không hề bị ảnh hưởng bởi nhận được cuốn sách ấy tí nào.
Lúc xoay đầu, nụ cười của cô gái
vẫn xinh đẹp và tinh khiết như cũ.
Tông Chính Ngự yên lặng nhìn theo, đứng cùng cô.
La Sâm lén liếc vòng hoa trên đầu Tông Chính Ngự, sau đó cúi đầu rời đi.
Nhưng sau khi rời đi, hắn âm thầm gửi một tin nhắn cho Bác sĩ Cố.
La Sâm: Đến hậu viện, có chuyện.
Gửi xong, La Sâm xem như
không có gì mà tiếp tục đi làm việc.
Năm phút sau.
Bác sĩ Cố lén la lén lút xuất hiện ở gần hậu viện, sau lưng còn đi theo một người đầu búp bê, mặt búp bê, vô cùng giống một con búp bê sứ tinh xảo – là Hắc Trà.
Hắc Trà còn thập thò hơn Bác sĩ Cố.
Lúc La Sâm gửi tin nhắn, hắn vừa hay đang ờ phòng luyện võ, tin nhắn bị Hắc Trà nhìn thấy.
Người làm sư phụ quyền anh cho Mộ An An, Hắc Trà có một thứ giống với cô – Không hóng drama sẽ chết.
Vì thế khi nhìn thấy tin nhắn La Sâm gửi đến, liền chạy đến cùng Bác sĩ Cố nhìn xem là cái gì.
“Cô đến Thất gia cũng muốn nhúng dò vào bà tám hả?”
Bác sĩ Cố hỏi.
“Vừa nãy tôi nghe nói qua rồi, Thất gia vậy mà lại đeo vòng hoa, thời khắc quan trọng này sao tôi có thể bỏ qua được!”
Bác sĩ Cố: …
Mà cái động tĩnh này tất nhiên bên phía Thất gia nghe thấy.
Lúc xoay đầu, ánh mắt sắc bén liền liếc qua Hắc Trà đang đè Bác sĩ Cố ở trong hoa viên.
Rõ ràng Hắc Trà chỉ muốn hất đổ Bác sĩ Cố, cô ấy căn bản không nghĩ đến động tĩnh như thế sẽ trực tiếp kinh động đến vị gia kia.
Cho nên cũng không biết là do nhìn thấy Thất gia đội hoa mà kinh sợ hay là vì bị phát hiện nên mới kinh sợ.
Có một vài giây ấy, cô hoàn toàn không phản ứng kịp
Giây sau, Bác sĩ cố trực tiếp đứng lên đè ngược lại người vào lan can.
“Có thể cô hơi làm thay đổi phương hướng giới tính của tôi rồi.”
Bác sĩ Cố cúi đầu tiến gần lại Hắc Trà nói.
Khuôn mặt Hắc Trà ngưng trọng, đầu đầy chấm hỏi.
“Muốn thử không?”
Bác sĩ Cố lại nói.
Hắc Trà càng ngơ ngác, cô như theo bản năng mà vẫy nắm đấm, hướng về phía mặt Bác sĩ cố nện một đấm.
Nắm đấm của đệ nhất tuyển thủ Quyền Anh, không phải ai cũng chịu nổi.
Bác sĩ Cố trực tiếp bị ngã ra, đau đến khóe miệng co rút.
Hắc Trà đứng dậy: “Đi tìm người trai bao của anh đi, đừng câu dẫn tôi, tôi đánh chết anh bây giờ.”
Nói xong, Hắc Trà vô cùng kiêu ngạo xoay người rời đi.
Bác sĩ Cố ôm cái mặt bị đánh của mình, khóe miệng bị đấm cho rướm máu, hắn trầm mặc nhìn trời.
Chỉ thầm than do bản thân mệnh khổ.
Vì để bảo tồn mạng sống mà phản bội cũng phải làm.
Mộ An An trượt đến bên cạnh Thất gia, ôm lấy đùi anh nhìn về phía Bác sĩ cố: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Không có gì.”
Tông Chính Ngự không nói gì nhiều, anh đưa tay lau mồ hôi trên trán cô.
“Về phòng thôi, hửm?”
Mộ An An gật đầu.
Chơi một lúc như thế, cô cũng đủ mệt rồi.
Hơn nữa cũng cảm thấy hơi chướng bụng.
Bác sĩ Cố nói, lần thứ hai cô bị thương nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không sau này sẽ bất lợi và có ảnh hưởng.
Tông Chính Ngự đẩy Mộ An An đi về hướng biệt thự chính.
Bác sĩ Cố còn nằm ở hoa viên giả chết.
Cho đến khi bầu trời bị che khuất, khuôn mặt lạnh lẽo cứng nhắc của La Sâm xuất hiện.
Bác sĩ Cố ‘chậc’ một tiếng.
Tựa như hắn chưa từng nhìn thấy qua trực nam này cười bao giờ.
“Tôi bảo cậu đến đây xem, cậu đem một cô gái đến đây giở trò
tinh ái?”
La Sâm mặt không biểu cảm hỏi một câu.
Bác sĩ Cố vừa nghe, lập tức liền vui vẻ.
Hắn chống tay đứng lên từ mặt đất.