Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Quách Nguyệt Hoa kiên định nói: “Đợi!”
Ba người Giang gia cứ đợi như thế, đợi tới đêm.
Đợi từ bầu trời đầy sao, đến mặt trời mặt.
Sau khi Mộ An An trải qua một đêm tu dưỡng, tinh thần dường như đã hồi phục không ít.
Trên người Mộ An An không có vết thương
gì-
Bị kẹt trong biển lửa là vì cô lo tìm kẹp tóc của mình, lúc xoay người bị người khác đụng trúng nên mới trật chân, hơn nữa lại bị sặc khói thế nên mới bị kẹt lại.
Nhưng mà, vết thương trên chân đã qua một đêm rồi mà vẫn đau.
Lúc Mộ An An thức dậy, Thất Gia nhận được một cuộc gọi khẩn cấp của công ty liền vào phòng sách họp.
Bác sĩ Cố sáng sớm đã chạy đến kiểm tra cho Mộ An An, đổi thuốc.
Mộ An An ngồi trên sofa, chân gác lên chỗ để tay của sofa, bác sĩ cố ngồi bên kia sofa đổi thuốc cho cô.
Mộ An An lên tiếng: “Bác sĩ cố, hôm qua tôi muốn tỏ tình với Thất Gia.”
Tay bác sĩ cố khựng lại một chút, lúc ngước lên nhìn Mộ An An buộc miệng đáp: “Sao chứ?”
“Tôi chuẩn bị tỏ tình rồi.”
Mộ An An nghiêm túc nói: “Nói với Thất Gia, tình cảm của những năm đó và đêm kia, hỏi chú ấy có muốn đổi cái thân phận, từ trưởng bối thành cùng bối, có thể tiếp nhận không!”
Bác sĩ Cố càng nghe càng cứng đờ.
Bác sĩ Cố sững lại một lúc mới hỏi: “Không phải cô bảo hôm qua vừa thú nhận sao? Sao mà lại biến thành tỏ tình rồi? Cô nói rồi, thì phản ứng của Thất gia như thế nào? Với EQ của anh ấy, anh ấy có thể chấp nhận hả?”
Mộ An An vốn dĩ định giải thích, nhưng dường như Bác sĩ cố có ý kiến gì đó với EQ của Thất gia.
Cô lập tức cau mày: “Anh có ý kiến gì với Thất gia nhà tôi à?”
“Bây giờ vấn đề không phải là tôi có ý kiến gì với Thất gia, mà là suy nghĩ của Mộ An An cô có chút đáng sợ đó!”
Bác sĩ Cố nghiêm túc nói.
Những lời nói ấy của Mộ An An giống như một quả bom vậy, nổ tới khiến chân tay hắn luống cuống hết cả lên, vết thương được hắn băng bó đến một nửa thì không biết phải làm gì tiếp theo.
Nhưng Bác sĩ cố biết bản thân là một người bác sĩ ưu tú, vì thế hắn đã nhịn lạl được cảm xúc và xử lý nốt vết thương cho
Mộ An An.
Trong đầu hắn xoay chuyển hai câu nói của Mộ An An, trước tiên hỏi câu đầu: “Tối hôm qua cô thú nhận chuyện đêm đó với Thất gia rồi sao?”
Mộ An An gật đầu.
“Thất gia bảo thế nào?” – Bác sĩ cố vô cùng căng thẳng.
Mộ An An vốn định buộc miệng đáp, nhưng khi nhìn sang người trước giờ sống như phật, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng duy trì vẻ mặt không liên quan đến mình, vậy mà lúc này lại căng thẳng thậm chí còn vã cả mồ hôi hột.
Ngay lập tức Mộ An An sinh ra ý muốn trêu người ta.
Cô cố ý nói: “Thì, thì hỏi tôi sao lại có suy nghĩ đó, hỏi tôi không sợ sao?”
“Rồi cô nói thế nào?”