Chương 299: Đưa tôi đến khách sạn
Đột nhiên, một tiếng hét vội vã từ bên ngoài đám đông vang lên: “Các người tiếp tục náo loạn, thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”
Những lời này vô cùng hữu hiệu để ngăn cản những người đó công kích.
Nhưng giây tiếp theo, có người lại hét lên: “Gọi cảnh sát? Gọi cảnh sát đúng lúc lắm, bắt kẻ giết người này đi! Tôi khinh!”
Khi giọng nói của người đó vừa
rơi xuống, thì có một người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn ở trước mặt Mộ An An, liền giơ thanh sắt lên: “Mộ An An, mày nên đi chết đi!”
Khi cây gậy sắt sắp đánh vào đầu cùa Mộ An An, Mộ An An liền phản ứng rất nhanh, trực tiếp giơ tay túm lấy cây gậy sắt.
Người đàn ông vẻ mặt tức giận, trợn to hai mắt: “Mày còn dám phản kháng sao?”
Mộ An An không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng rút thanh sắt về.
Người đàn ông đột nhiên lùi lại, ngã xuống đất, rồi hét to: “Các người nhìn xem, người này có xu hướng bạo lực, đây là nhân cách phản xã hội, cô ta muốn đánh chết tôi, đánh chết tôi đó!”
Tiếng hét này ngay lập tức khơi dậy sự giận dữ xung quanh cô một lần nữa.
Tuy nhiên, những người này còn chưa bắt đầu tấn công, từ xa liền truyền tới tiếng xe máy hạng nặng: “Hôm nay kẻ nào dám động vào cô ấy, tao liền phế đi hắn đi!”
Chiếc xe Harley cỡ lớn từ trong góc cua điên cuồng lao đến.
Trên chiếc xe Harley có một thiếu niên lai, khuôn mặt lạnh lùng, bởi vì tốc độ xe tăng tốc mà mái tóc vàng óng đều hất ngược hết ra phía sau.
Chiếc xe Harley chạy thẳng về hướng Mộ An An, không có ý định dừng lại, khi đến gần, đám phóng viên xung quanh Mộ An An đều bị hù dọa liền đẩy sang hai bên.
Hoắc Hiển đưa tay về phía Mộ An An: “Lên đây!”
Trán Mộ An An chảy nhiều máu, mắt trái trông có chút không thoải mái, nhưng vẫn có thể nắm lấy tay của Hoắc Hiển một cách chuẩn xác.
Hoắc Hiển dùng lực một chút,liền kéo người về phía trước, siết chặt tay, đè Mộ An An vào trong lòng, trực tiếp lái xe rời đi, để lại điếu thuốc cho đám phóng viên.
Dì Lí trực tiếp xụi lơ xuống đất.
Tại đây có hình ảnh
“Nếu không đến bệnh viện thì đi đâu? Hay là đến biệt thự nhỏ mà Trần Hoa mới dọn đến?” -Giọng nói của Hoắc Hiển rất lạnh: “Nếu không phải vì vết thương của cô, tôi đã giết mấy con rùa đó rồi.”
“Đưa tôi đến khách sạn.” – Mộ An An nói.
Không thể về nhà.
Tình hình như vậy, Thất gia nhìn thấy sẽ lo lắng.
Cũng không thể về chỗ của Trần Hoa.
Trong ca làm việc buổi sáng của cậu ấy, có lẽ bây giờ cậu ấy đang ngủ, cái gì cũng không biết.
Hoắc Hiển cúi đầu nhìn thoáng qua cô gái ở trong lòng mình.
Mặc dù bị người ta tấn công như vậy, nhưng khuôn mặt cô gái vẫn rất bình tĩnh, không có tức giận, không có khó chịu.
Chỉ là có bình tĩnh mà thôi.
Bình tĩnh đến mức khiến trong lòng Hoắc Hiển cảm thấy khó chịu.
Trong ấn tượng của hắn, Mộ An An là một tiểu tiên nữ rất cởi mở, rất xinh đẹp.
Có lý trí mà còn thông minh nữa.
Khi im lặng, lại vô cùng ngoan.
Khi cô cười, đôi mắt liền sáng lên vài phần, khiến người ta nhìn thấy liền cảm thấy vô cùng tươi sáng và sống động.
Cảm thấy được trên đời này có một người con gái như cô ấy thật sự rất đẹp.
Nhưng mà…