Tông Chính Ngự lần này một chút cũng không trúng bẫy Mộ An An.
Anh kéo cô từ trong lòng ra.
Mộ An An trừng đôi mắt tủi thân ra.
Tông Chính Ngự thẳng thừng đưa tay ra chắn cặp mắt cô lại: “Bé con, gần đây cháu rất không an phận.”
“Cháu cảm thấy cháu rất nghe
lời…”
“Chân bị thương cũng không cản được cháu chạy loạn phải không?”
Khi thì đi thăm Giang cầm trong trại giam, khi thì đi hội họp phóng viên.
Hôm nay còn đi đón bạn, còn chạy đến sân bay.
“Thất gia, cháu sai rồi.”
Mộ An An không nói lời thừa nào, trực tiếp nhận sai.
Thất gia vốn muốn tính sổ với đứa nhỏ này.
Kết quả đứa nhỏ nhận sai như thế, khiến anh kiềm không được mà bị đánh bại.
Anh lấy bàn tay che mắt Mộ An An xuống, gõ lên trán cô một cái.
“Thất gia, cháu có thể đưa ra một lời kháng nghị không ạ?”
Mộ An An che trán: “Những năm này chú hở ra là gõ trán cháy, còn nhéo tai cháu nữa, chú đừng bạo lực như thế được không? Chú sẽ gõ cháu thành ngu đấy.”
“Cháu muốn ta thay đổi?”
Tông Chính Ngự liếc sang đó.
Mộ An An lập tức ngồi thẳng lại: “Là cháu phải thay đổi, cháu cần phải làm cho trán mình dày lên, để Thất gia gõ lên cho sướng tay ạ.”