Cô chơi rất nhiều loại trò chơi, một trong số đó có PUBG, là một loại game xạ kích, có người thích ẩn nấp một chỗ một phát nả vào đầu kẻ địch.
Có người thích ẩn ấp rồi đánh úp.
Có người thích cầm súng đánh trực diện.
Mộ An An thuộc về loại thứ ba, thích đối mặt với địch đấu súng.
Cho dù có bị bắn chết cũng cảm thấy sảng khoái.
Tất nhiên rất nhiều trận Mộ An An đều là người đầu tiên ăn gà*, thường xuyên bắn chết người khác chứ ít khi bị bắn chết.
Lúc chơi trò chơi luôn luôn có thể lộ ra tính cách một người.
Mộ An An cười nói: “Tôi đói rồi, ăn cơm thôi, ngày mai anh có sắp xếp gì thì cứ nói với tôi.”
Nói xong, Mộ An An điều khiển xe lăn xoay người tiến về phía phòng ăn.
Bác sĩ Cố không đi theo.
Trong lòng anh biết, với sự thông minh của Mộ An An chắc chắn cô có thể cảm nhận được gì đó.
Nhưng thật ra anh khá yên tâm.
Con hồ ly nhỏ này, tâm sáng như gương, kĩ năng diễn xuất đỉnh cao, có lúc thì vô cùng quỷ quái, cho dù có bị thương đi nữa thì cũng là hồ ly.
Ngược lại Bác sĩ cố nghĩ Tông Chính Ngự lo lắng quá rồi.
Lúc này, tại phòng tạm giam.
Cùng lúc trước khi Giang Trấn đến tìm Mộ An An, bà Quách Nguyệt Hoa đã đến trại tạm giam tìm Giang cầm lần thứ hai trong ngày.
Từ lúc Giang cầm bị bắt đến giờ, Quách Nguyệt Hoa vẫn luôn dùng mối quan hệ để gặp Giang Cầm.
Sáng sớm hôm nay mới gặp được.
Nhưng khi nhìn thấy Giang cầm ốm đến mất tướng, chân còn bị
hủy đi, Quách Nguyệt Hoa không cách nào chấp nhận được, thậm chí còn sụp đổ hơn cả Giang Cầm.
Chỉ là bà ta phải duy trì vẻ mặt cao quý trước mặt người ngoài.
Đến hôm nay nhìn thấy dáng vẻ đó của Giang cầm, Quách Nguyệt Hoa vẫn không chấp nhận được, đôi tay đặt trên bàn siết chặt thành nắm đấm.
Giang cầm vừa nhìn thấy Quách Nguyệt Hoa liền bắt đầu khóc: “Mẹ, là Mộ An An, là Mộ An An hại con thành dáng vẻ như thế.
Nó giả làm Tông Thất, giả làm con nhỏ xấu xí, nó lừa con, tính kế con!
Con bị người ta chơi bị hiếp, hoàn toàn là cô ta tính kế con, mẹ! Hoàn toàn là Mộ An An, mẹ phải báo thù cho con, mẹ!”
Giang cầm ôm lấy Quách Nguyệt Hoa.
Vừa khóc vừa gào thét.
Quách Nguyệt Hoa nghĩ đến cảnh Mộ An An giả làm thỏ trắng trước mặt Giang Trấn, bà trước giờ đều không tin Mộ An An là
người đơn giản.
Một chút cũng không.
Ngược lại còn cảm thấy Mộ An An vô cùng gian.
Quách Nguyệt Hoa ôm Giang Cầm, lòng đau như cắt nhưng miệng vẫn nghiêm khắc: “Giang Cầm, con đứng lên cho mẹ! Con quên mất những gì mẹ từng nói với con sao, con là đại tiểu thư đường đường chính chính của Giang gia, không phải là người mà cái con Mộ An An đó có thể so sánh?”
Giang cầm làm thinh.
“Đứng lên cho mẹ!”
Quách Nguyệt Hoa dùng sức kéo cô đứng dậy, “Đứng hẳn hoi vào!”
Giang cầm cứ như một đống bùn nhão vậy, căn bản không thể đứng thẳng được.
Ờ trong trại giam mấy ngày, những người trong đó đánh vỡ hết tất cả cao quý và kiêu ngạo của cô ta.
Quách Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: “Con có muốn tìm Mộ An An báo
thù không!”
Câu nói này trực tiếp kích thích Giang cầm, khiến cô ta đứng mạnh lên, “Con muốn báo thù! Con nhất định khiến Mộ An An nhận được báo ứng!”
“Hội họp phóng viên ngày mai chính là cơ hội báo thù của con!”
Quách Nguyệt Hoa trầm xuống, “Buổi họp ngày mai mẹ đã sắp xếp ổn rồi, mẹ bảo đảm con có thể đem trả lại hết những gì hôm nay con phải chịu lên người Mộ An An!”