Gần đây việc nhiều, để đứa trẻ này đi thư giãn một chút cũng là chuyện tốt.
“Thật vậy sao?” – Mộ An An ngược lại cảm thấy rất bất ngờ.
Cô còn nghĩ là Thất gia không dễ dàng gì đồng ý, phải tận dụng lúc
dị ứng này trục lợi mới được.
Kết quả là chưa kịp chuẩn bị tinh thần là đã đồng ý rồi…
“Sao thế, ta không đồng ý, cháu định thế nào?” – Trong nháy mắt, Tông Chính Ngự đã nhìn thấu suy nghĩ của Mộ An An.
Mộ An An cúi đầu sờ mũi suy nghĩ rồi lại cười ‘hehe’.
“Vậy để cháu gọi điện đến Giang Trấn.” – Mộ An An vội vàng thay đổi chủ đề, sau đó chỉ vào chiếc điện thoại di động trên tủ bên cạnh giường nói: “Thất gia, chú
lấy giúp cháu chiếc điện thoại với.”
“Vội vã như vậy làm gì, mai rồi hẳn thông báo.” – Trong miệng Thất gia nói ra những lời thật vô tình nhưng vẫn vươn tay giúp Mộ An An lấy điện thoại.
Mộ An An giảo mồm: “Hôm nay phải mắng cho Giang Trấn một trận, hăng hái một chút, nhiệt tình một chút, nếu không thì lũ cặn bã đó sẽ không coi cháu như con thỏ trắng rồi.”
“Cháu vẫn còn hận hắn à?” -Tông Chính Ngự nhướn mày.
Mộ An An đang giải thích, vừa nhìn thấy biểu cảm của Tông Chính Ngự liền hỏi ngược lại: “Thất gia! Cháu hận hắn có vấn đề gì sao?”
‘Ta còn cho rằng cháu định tiếp tục tình cha con nữa đấy.” – Thất gia than phiền.
Mộ An An ngây người rồi cười thầm lên.
Cô yêu điểm này ở Thất gia, thường thường giận gì đó sẽ chỉ nói một hai câu.
Ai cũng đều nói Thất gia lạnh
lùng vô tình y như Diêm Vương, nguy hiểm muốn chết được.
Nhập mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!