gian này, em nên chung sống hoà hợp với nó một chút.”
“Anh chung sống hoà hợp với nó được rồi, nó sẽ nói thật với anh chứ?” – Quách Nguyệt Hoa hỏi ngược lại.
Giang Trấn nói: “Em với mẹ nó giống hệt nhau, tâm tư đều đơn thuần như vậy, chơi chiêu bài tình cảm thì cái gì cũng sẽ nói thôi.”
Giang Trấn khẳng định.
Quách Nguyệt Hoa cười thầm một tiếng: “Mẹ nó ngu nhưng nó không ngu đâu, anh muốn chơi
bài tình cảm để hỏi ra manh mối thuốc thông minh thì căn bản là không thể nào.”
“Em có ý gì?” – Giang Trấn hỏi.
Quách Nguyệt Hoa ngược lại không muốn nhiều lời nhảm nhí với Giang Trấn, mở cửa đi ra ngoài.
Khi Quách Nguyệt Hoa ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn khắp sân.
Cửa sổ phòng của Mộ An An và Tiểu Cửu đang nửa mở nửa đóng, từ vị trí của Quách Nguyệt Hoa thì có thể nhìn thấy Mộ An
An đã thay đồ và chuẩn bị trang phục cho buổi lửa trại đêm nay.
Chỉ là đối diện với cửa sổ từ bên cạnh, Quách Nguyệt Hoa rướn cổ nhìn về phía sau Mộ An An, nhưng cửa sổ bị đóng từ bên trong nên không nhìn thấy gì.
Mặc dù Quách Nguyệt Hoa cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng vừa nghĩ đến tối nay sẽ có thể nhìn thấy nên cũng không cảm thấy tiếc gì.
Bà ta đi thẳng ra con đường phía trước, đi đến phòng trong cùng của sân liền gõ cửa.
Trong phòng hồi lại một chữ ‘Vào’, Quách Nguyệt Hoa liền đẩy cửa đi vào.
Quách Nguyệt Hoa đóng cửa lại.
Trong phòng, người đàn ông mặc đồ vest và đeo mắt kính đang cúi đầu nhìn những mảnh ghép hình trên bàn.
Rất an nhàn, thoải mái.
Quách Nguyệt Hoa ngồi xuống và nói với hắn: “Trang phục đã được đưa qua đó rồi, sau lưng hở hết nên buổi lửa trại tối nay sẽ có thể nhìn thấy có phải mật mã đó nằm
ở sau lưng Mộ An An hay không.”
Người đàn ông không trả lời, vẫn nhìn vào đống mảnh ghép.
Quách Nguyệt Hoa lại nói: “Một khi đã xác định được hình xăm sau lưng cô ta thì ngay lập tức ra tay, tôi không muốn nhìn thấy người này nữa!”
Giọng điệu của Quách Nguyệt Hoa mang đầy sự phẫn nộ: “Khi tôi nghĩ đến cô ta hại cậu và Giang cầm của tôi phải chịu khổ như vậy thì tôi không còn cách nào mà nhẫn nhịn nữa!”
Tâm trạng của Quách Nguyệt Hoa rất kích động, người đàn ông ngược lại rất bình tĩnh: “Vội cái gì, cô ta có thể vào tiểu viện này thì cũng không dễ dàng trở ra đâu.”
Dứt lời, người đàn ông đó dán các mảnh ghép lại thành một bức hoàn chỉnh.