Mộ An An dựa vào bàn cười: “Cuối cùng cậu cũng chịu nói rồi.”
Trần Hoa ngồi dưới đất, dựa vào chân ghế: “Đúng rồi, tỏ tình quá khó khăn, sợ, sự mất mặt, sợ bị từ chối, sợ đến cả thích thầm cũng không được, sợ từ giờ sẽ phải giữ khoảng cách.”
Câu này của Trần Hoa hoàn toàn chạm đến trong lòng Mộ An An.
Không dám tỏ tình.
Là vì bản thân đã quá thích người đó.
Bởi vì quá thích nên cho dù chỉ có một chút mạo hiểm thôi cũng không dám đi thử.
Bởi vì quá thích nên dù có tủi thân để duy trì một mối quan hệ cũng không sao.
Bởi vì rất thích.
Cho nên mới thận trọng và hèn mọn.
Có nhiều lúc rất ghét chính mình, cũng hoài nghi bản thân thật sự yếu đuối đến như vậy sao?
Nhưng rõ ràng là cái gì bản thân cũng dám làm.
“Tôi hiểu tôi hiểu.” – Hoắc Hiển làm ra vẻ như biết hết tất cả, gật gật đầu.
Trần Hoa và Mộ An An nhìn về phía Hoắc Hiển, cùng đông thanh nói: “Hiểu cái rắm.”
Hoắc Hiển bị công kích rất không vui: “Làm sao mà tôi không hiểu được chứ?”
“Lau đi.” – Mộ An An với lây hộp khăn giây trên bàn rồi ném cho Hoắc Hiển: “Uống say mà cũng không nghiêm túc.”
“Nói cứ như mấy người nghiêm túc lắm vậy.”
Hoắc Hiển vừa càu nhàu xong thì chuông điện thoại Mộ An An liền reo lên.
Mộ An An nheo mắt nhìn màn hình điện thoại, sau đó ự một tiếng.
Nhìn thấy Hoắc Hiển còn đang lải nhải, cô lập tức giơ một ngón tay lên miệng:
“Suỵt— im lặng!”
Cô chỉ điện thoại: “Người mà tôi rắt rất rất rất rất thích…”
Cô nói rất nhiều lần, cứ như bị nghiện vậy.
Rồi sau đó mới nói hoàn chỉnh một câu: “Gọi điện đến rồi! Im hết cho bà!”
Mộ An An nói xong thì vẫy tay với hai người, sau đỏ dùng hai tay bưng điện thoại bắt máy.
Còn tiện tay bật chế độ rảnh tay lên.
“Bé con.”
Trong điện thoại là giọng trầm thấp của một người đàn ông, là cái loại giọng trầm điển hình ấy, vừa trầm vừa khàn nghe rất hấp dẫn.
Nhất là lúc dỗ cô, giọng anh càng trở nên nhẹ nhàng hơn, Mộ An An vừa nghe liền cảm thấy ‘phiêu’ dữ dội.
Cô cười ‘hi hi’: “Tới giờ rồi ạ?”
“ừm, cháu nên về nhà rồi đấy.”
Mộ An An rên hừ hừ hai tiếng: “Vậy chú đến đón cháu có được không?”
“Được.”
Một câu trả lời không hề có sự do dự.
Mộ An An ngờ nghệch nói: “Cháu không muốn đợi một giây nào cả, cháu muốn ngay lập tức nhìn thấy chú, chú Ngự, cháu muốn thấy chú, muốn thấy chú Ngự.”
“Muốn ôm, muốn hôn, muốn được ôm lên
. _ _ » cao.
Mộ An An vừa lầu bầu xong thì bên ngoài liền vang lên tiếng chuông cửa.
Đồng thời lúc này trong điện thoại vang lên hai tiếng: “Mở cửa.”
Mắt Mộ An An lập tức sáng lên, cô trực tiếp nhảy ra khỏi trên ghế, nhưng lại quên mất chân mình còn có vết thương, cho nên bị đụng trúng và thế là cô lại nhảy tưng tưng thêm vài cái.
Nhưng vết thương dưới chân đau thì mãi mãi cũng không bằng cảm xúc khi muốn nhìn thấy Tông Chính Ngự.
Cô cứ nhảy tưng tưng cả đoạn đường ra cửa, suýt nữa thì ngã.
Hoắc Hiển thấy vậy thì lập tức căng thẳng: “Tiểu tiên nữ! Em cẩn thận chút!”