“Cô gái này thật tuyệt!”
“Đây chắc chắn là người đầu tiên hạ gục Tiểu Hắc!”
“Đây không phải là người đầu tiên hạ gục Tiểu Hắc, võ đài 9 hạng của chúng ta trước giờ chưa từng có chuyện này.”
“Tôi cược số 1a, nhất định phải
thành ngựa đen để đấu đến hạng vua.”
“Vớ vẩn, được hay không vòng sau hẳn nói, vòng sau sẽ là một con quỷ trắng!”
“Con quỷ trắng đó không phải Tiểu Hắc…..”
Mộ An An ngồi một bên nghỉ ngơi, lấy băng quấn lại tay.
Bởi vì đeo mặt nạ trắng nên đám người này căn bản không nhìn ra được tình trạng của cô, cộng thêm việc mới đánh một quyền vào tên khỉ đột đó, ánh mắt nhìn
Mộ An An có chút sợ hãi.
Mộ An An không quan tâm.
Bây giờ, cô muốn trò chơi này kết thúc càng sớm càng tốt.
Cô cần thận lắng nghe ‘con quỷ trắng’ từ miệng khán giả thốt ra, người ta nói da hắn trắng muốt, thân thủ thì vô cùng quỷ quái.
Ban đầu, một trong những đối thủ cuối cùng căn bản không nhìn thấy hình bóng của quỷ trắng thì liền bị đánh chết.
Mộ An An cau mày, một người
như vậy không dễ đối phó.
Tên khỉ đột kia chứa đựng bộ não của một người đàn ông to lớn, làm gì có kỹ năng, động não một chút là có thể giải quyết rồi.
Nhưng tên quỷ trắng này không chỉ đòi hỏi trí não mà còn cả kỹ năng.
Không dễ đối phó.
Mộ An An đang suy nghĩ, đồng thời đang dưỡng lại sức.
Vì ván đầu diễn ra nhanh quá và mất cảnh giác nên ván thứ hai
phải mất thời gian để bắt đầu hơn.
Đồng thời, một chỗ ngồi trên tầng hai của võ đài.
Khán giả cạnh võ đài về cơ bản là cuối cùng, lầu hai tương đương với phòng riêng của quán trọ thời cổ đại, một số người có địa vị đều sẽ xem trên lầu hai.
Vào lúc này, một cửa sổ trên lầu hai được đóng lại.
Mà người đóng cửa sổ là Giang Phong!
Trong phòng còn có một gương mặt rất khó coi, đó là Quách Nguyệt Hoa.
Bà ta đập bàn nói: “Tôi nói rồi, đem con tiện nhân này đến phố đèn đỏ đi, cần gì đưa đến chỗ này. Con tiện nhân này rất giảo hoạt, không biết dùng chiêu gì để trốn đây!”
Sau khi Quách Nguyệt Hoa nói xong vẫn không yên tâm, thậm chí còn nói thêm: “Cũng giống như cô ta, nên phục vụ những kẻ hèn mọn, đê tiện ở phố đèn đỏ cả đời đi!”
Vài tháng trước, Quách Nguyệt Hoa vừa đi căng da, làn da căng bóng lúc này vì tức giận nên dao động một chút, xương hàm rơi xuống ít thịt.
So với sự phẫn nộ của Quách Nguyệt Hoa, Giang Phong lại rất bình tĩnh: “Đây là mệnh lệnh của ông chủ, bất luận thế nào thì chúng ta cũng phải nghe theo sự sắp xếp của hắn.”
Giang Phong nói rồi ngồi bên cạnh Quách Nguyệt Hoa: “Chúng ta bây giờ đang dựa vào hắn, vậy nên bắt buộc phải nghe hắn. Đợi đến khi chung ta không còn dựa
dẫm hắn nữa
1»
Giang Phong làm động tác lau cổ khi chưa nói hết câu.
Ý nghĩa rất rõ ràng.
Quách Nguyệt Hoa chạm vào Giang Phong với vẻ mặt đau xót: “Tôi chịu khổ vì con tôi, rõ ràng là một đứa trẻ nổi bật rất được nuông chiều nhưng phải nghe lời của người khác.”
Giang Phong nhìn Quách Nguyệt Hoa nói: “Lần này con đưa mẹ tới xem thì thôi đi, nhớ là đừng có như lần trước nữa, gần đây người bên Ngự Viên Loan đang theo dõi chúng ta đấy.”
“An An giả đó bị phát hiện rồi sao?” – Quách Nguyệt Hoa hỏi.
Giang Phong lắc đầu: “Chắc chắn là không. Người mà ông chủ đã huấn luyện cả năm như vậy chắc chắn không thể dễ dàng bị lộ được, nhưng mẹ bắt buộc phải cẩn thận. Mẹ à, nhà họ Giang
chúng ta…không, nhà họ
Quách chúng ta có thể đứng
vững ở Giang Thành và thủ đô hay không đều nhờ vào lần này
đó.”
Giang Phong nói xong, ánh mắt tràn đầy tham vọng.
Hắn đứng dậy, nghe ngóng động tĩnh dưới lầu, khóe miệng mang một nét lạnh lùng.
Nhẹ nhàng mở cửa sổ nhìn tên Quỷ Trắng đối diện bước ra.