Người ngồi trên sofa mặc một bộ đồ màu xám, bộ tóc màu nâu phản chiếu lên cửa sổ sát đất, màu tóc trông rất tươi tắn.
Mái đằng trước còn hơi uốn.
Mắt đeo một chiếc kính vàng, hai sợi dây xích được treo lên làm tăng vẻ đẹp tinh xảo của cái kính.
“Anh…sao anh ờ đây?”
Mộ An An hoàn hồn, điều khiển
xe lăn tiến vào.
Người ngồi trên sofa hơi lui về sau, đẩy kính “Hôm qua đột nhiên biết được một tin chấn động, hôm nay sang đây xác nhận lại.”
“Tin chấn động?”
Mộ An An thấy khó hiểu: “Cố Thư Khanh, từ bao giờ mà anh biết nói chuyện lươn lẹo vậy, tình huống gì đây…”
Mộ An An lời còn chưa nói xong đã nhìn thấy tiểu Cửu đi từ trên lầu xuống, trên tay bưng một đĩa trái cây được cắt sẵn.
Đặt ra trước mặt cố Thư Khanh: “Anh Khanh, ăn trái cây.”
Anh Khanh?
Cái xưng hô này làm cho Mộ An An thấy kì lạ, cô nhìn cố Thư Khanh sau đó nhìn tiểu Cửu: “Hai người quen nhau?”
So với Cố Thư Khanh điềm đạm yên tĩnh, lúc tiểu Cửu nhìn thấy Mộ An An thì biểu cảm cô bé liền biến hóa khôn lường.
Lúc chạm mắt với Mộ An An, nước mắt cô bé liền muốn rơi xuống đất.
Cô bé chạy đến ngồi xổm xuống dưới chân Mộ An An, ngẩng đầu nhìn cỏ.
Trông rất tủi thân.
Vô cùng tủi thân.
Tủi thân không tả nổi.
“Chị An, họ và tên của người đàn ông nuôi chị là gì?”
Tiểu Cửu hỏi.
“Tông Chính Ngự.”
Nhập mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!