Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chương 642:
Khi cô đi về phía văn phòng, cô không thể không nhấc điện thoại lên, cố gắng gửi một tin nhắn cho Trần Hoa.
Nhưng lại xoá hết đi vì không biết phải nói
gì-
“Khoa trầm cảm, Mộ An An?” – Mộ An An đang nhìn chằm chằm vào điện thoại thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông mặc đồng phục chuyển phát nhanh cầm cái hộp đi đến cửa phòng làm việc hét lớn: “Mộ An An không cỏ ở đây sao?”
Anh chuyển phát nhanh lại hét lên lần nữa.
Mộ An An xác định là đang gọi mình, mới bước lên trước: “Tôi là Mộ An An.”
Anh chuyển phát nhanh xoay người lại: “Số đuôi điện thoại của cô là 0703?”
Mộ An An gật đầu.
Anh chuyển phát nhanh đưa cho Mộ An An một thùng hàng: “Đây là chuyển phát nhanh của cô, nhưng bên kia cần cô mở tại chỗ kiểm tra mới được nhận.”
“Chuyển phát nhanh của tôi?” – Mộ An An nhận lấy hộp hàng người chuyển phát nhanh đưa qua, cô nhìn tên và số điện thoại ở phía trên, đều không có sai.
Phản ứng đầu tiên của cô là nghi ngờ đây là gói hàng của mẹ cô mười năm trước.
Tuy nhiên, Thất gia nói rằng nó rất nhanh sẽ được chuyển đến Ngự Viên Loan.
Vậy thùng hàng này là gì?
Mộ An An lắc lư cái hộp, âm thanh bên trong hộp khá giòn.
“Tôi không có mua hàng.” – Mộ An An nói.
Người chuyển phát nhanh liền nói: “Có thể có người khác gửi. Trước tiên cô có thể mở ra kiểm tra, tôi còn có đồ khác cần gửi nữa.”
Mộ An An không biết bên trong là gì, chỉ khi mở nó ra mới có thể biết được.
Vì vậy, Mộ An An không nói nhiều, liền đem chuyển phát nhanh đi vào văn phòng.
Cùng lúc đó, nhiều nhân viên y tế trực ca đang ăn cơm trong phòng làm việc, cũng khá đông người.
Mộ An An cầm dao, mở chuyển phát nhanh.
Bên trong là một chiếc hộp nhỏ dài.
Không có nhãn trên hộp, Mộ An An chỉ có thể mở cái hộp ra.
Kết quả là ngay khi cô vừa mở ra, thứ bên trong liền tuột ra và rơi xuống bàn, cô không biết mình đã chạm vào chỗ nào, mà nó bắt đầu rung lên.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ An An.
Nhìn thấy thứ gì đó trên bàn, có người liền nhảy dựng lên tại chỗ.
Mẹ nỏ!
“Chúa ơi, thứ này…”
“Tiểu thư An An, cô vậy mà lại mua… loại sản phẩm này?”
“Tiểu thư An An, khẩu vị của cô thật nặng đay.”
“Quả nhiên nói không sai, người như cô…”
Những người xung quanh mang theo sự khó tin hét lên.
Mộ An An cũng đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào cái thứ đang run ở trên bàn.
Một thứ tương tự như một thanh gỗ dài.
Đây là…
Dụng ? Cụ ? K*ích? Dụ*c?
***