Xung quanh đánh nhịp ngày càng hăng hơn, tiếng reo hò cũng lớn hơn.
Mộ An An vẫn lạnh lùng.
Cô làm đủ mọi cách nhưng không ngờ đối phương lại đem theo bông tẩy trang.
Nhưng Mộ An An phải giữ mình không được hoảng.
Cô không thể rối trí được.
Nhất định phải kết thúc màn khiêu vũ này trước!
Còn Giang Phong thì đang từng bước từng bước tiến đến gần, hiển nhiên hắn không muốn thả cô đi dễ dàng như vậy, xung quanh hò hét rất dữ dội, không muốn màn khiêu vũ này dừng lại.
Mộ An An liếc nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một số cô gái đang xem khiêu vũ đột nhiên
đến gần.
Đồng thời trên tay cô gái đó còn cầm chiếc áo khoác mà lúc nãy Giang Phong đã vứt đi của cô.
Mộ An An nhìn chằm chằm cô gái đó vài giây rồi thu lại ánh mắt, chủ động tiến gần Giang Phong.
Mộ An An nói: “Náo loạn cả nửa ngày trời rồi, không phải mấy người muốn mật mã trên người tôi sao?”
“Em quả là thông minh.” – Giọng Giang Phong rất vui mừng.
Bước đầu khi hắn về là tìm Mộ An An trả thù, rất háo thắng.
Trước kia, hắn cảm thấy thua cuộc là vì Mộ An An nhát gan, bày trò xảo quyệt sau lưng hắn y như một con chuột.
Nhưng lần này hắn đã trở thành người trong tối, vì vậy đừng vội vui mừng khi chiến thắng.
“Thực ra đưa mật mã cho mấy người cũng vô dụng, vì mấy người sẽ không biết được rốt cuộc phương thuốc thông minh đó đang ờ đâu.” – Mộ An An nói nhỏ: “Thế giới này chỉ có tôi biết
“Vậy em nên ngoan ngoãn nói cho tụi anh nghe!” – Giang Phong thấp giọng nói.
Khi nhìn những người xung quanh, nhất là Mộ Tài Tiệp lại cảm thấy tự tin hơn.
“Biết sao không, em khó đối phó lắm, không phải vì em thế nào đâu mà do vị Thất gia bên cạnh em thôi.”
“Nhưng bây giờ không như vậy nữa Mộ An An à, em lên núi là đã vào địa bàn của anh rồi.” – Giang
Phong cười rất đắc ý.
Mùi vị của chiến thắng rất sảng khoái và cũng khiến hắn điên cuồng.
“Mộ An An, em nên biết rõ hoàn cảnh của mình. Ngoan ngoãn giao món đồ đó ra đây thì anh bảo đảm em, bạn em và tên nhị công tử họ Hoắc đó sẽ bình an vô sự. Nhưng nếu em không chịu thì anh không dám bảo đảm bạn em và tên nhị công tử đó sẽ thế nào đâu.”
Giang Phong nói xong lại cười thầm bên tai Mộ An An.
Kiểu cười rất nham hiểm và có phần hơi kiềm nén: “Vốn dĩ chỉ muốn một mình em qua đây nhưng không ngờ em lại tặng cho tôi hai món quà nữa đấy.”
Giang Phong nói thế này như đang chế nhạo Mộ An An.
Trước đây, Giang thiếu gia từng bị Mộ An An làm cho thân bại danh liệt, bây giờ có sức để phản kích lại thì tự nhiên phải chế mạo Mộ An An đủ kiểu.
Đối mặt với sự chế giễu, vẻ mặt Mộ An An vẫn bình tĩnh như mọi khi.
ở thời điểm mấu chốt này, cô luôn rất kiềm chế biểu cảm của mình.
Thất gia dạy rồi.