Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện hay


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Hắn đặc biệt thích.
Hoắc Hiển duy trì vẻ mặt giễu cợt, không đứng đắng.
“Vậy thì tôi nghĩ. Nếu như cô sợ Thất gia, thì cô đồng ý với tôi đi, tôi sẽ đưa côcao chạy xa bay, đến nơi mà Thất gia không tìm được, cả đời này, Hiển ca sẽ đối xử với em thật tốt, thế nào?”.
Hắn toàn như một đứa trẻ.
Mộ An An không thèm nói chuyện với hắn ta.
Nếu Hoắc Hiển thật sự thích mình, Mộ An An nhất định phải rất cảm kích, nói chuyện hòa hợp.
Ngay cả khi cô không thích người kia, cũng không thể không tôn trọng sự yêu thích của anh.
Nhưng cái này chỉ là vui đùa.
Từ khi quen biết đến bây giờ, hắn chỉ coi trọng nhan sắc, không đứng đắn.
Vì vậy, Mộ An An cũng lười phản ứng, trực tiếp nói: “Đừng làm những chuyện khiến người ta hiểu lầm, truyền đến tai Thất gia, anh còn không muốn cho tôi làm người nữa sao?
Tốt xấu gì cũng quen biết, đừng có hại tôi chứ.”
“Cô là do sợ Thất gia cho nên mới…“
“Tôi thích Thất gia.”
Mộ An An nói đơn giản: “Tôi trước đây không phải đã nói với anh, tôi rất thích chú ấy.
Những thứ khác, chúng ta là bạn bè, tôi không có ý kiến, nhưng anh cứ như vậy lấy sự yêu thích ra chơi đùa, lại làm ra động tĩnh lớn nói muốn theo đuổi tôi như vậy, làm cho người ta hiểu lầm, sẽ làm khó tôi.”
Không chỉ có Thất gia ờ bên kia bùng nổ.
Trần Hoa ở bên này khỏ tránh cũng có suy nghĩ trong lòng.
Trần Hoa cảm thấy tự ti, lại hay suy nghĩ nhiều, có đôi khi nghĩ nhiều nhưng không nói.
“Anh có biết hay không, nếu anh chơi lớn như vậy, sẽ đánh mất đi tình yêu của tôi và…”
Tình bạn.
“Bỏ đi.” – Mộ An An không muốn nói thêm, trả lại hoa hồng cho Hoắc Hiển: “Anh đưa cái này cho Mặc Mặc, rồi tâm sự với cô ấy đi. “
Nói xong, Mộ An An xoay người, chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi Mộ An An xoay người, Hoắc Hiển đột nhiên vương tay nắm lấy tay của Mộ An An.
Hắn thở nhẹ một hơi, nụ cười giễu cợt trên mặt đột nhiên dừng lại.
Hắn cụp mắt xuống, một lúc sau mới nói:
“Nếu như, tôi đây không phải là chơi đùa thì sao?”
Mộ An An sau khi nghe câu nói của Hoắc Hiển, lập tức nhăn mày ngước mắt nhìn Hoắc Hiển.
Mà khi Mộ An An còn chưa lên tiếng, Hoắc Hiển đã ngẩng đầu với khuôn mặt lai tây nở nụ cười bướng bỉnh nói: “Ngày thường cảm thấy rất nhàn rỗi, muốn đùa một chút thôi mà nghiêm túc thế?”
Nói xong Hoắc Hiển còn muốn vươn tay chạm vào mặt Mộ An An, bị Mộ An An trực tiếp đẩy ra.
Mộ An An xoay người bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK