Bây giờ hắn cần sức lực để tranh đấu cho sự thanh bạch cho chính mình.
Bác sĩ Cố nói: “Tôi bảo cô ấy khống chế một chút, cô ấy lại đè ngã tôi rồi, nếu tôi không làm thế thi Thất gia sẽ hỏa thiêu tôi và cô ấy mất!”
Bác sĩ Cố nói tới kích động: “Tôi đây là tương kế tựu kế, để Thất gia nghĩ rằng tôi đang.”
“Tôi không nghe gì hết.”
Bác sĩ Cố bị nghẹn: “Gì?”
“Không hứng thú.”
La Sâm rất không cảm xúc ném ra ba chữ, sau đó xoay người đi
mất.
Cố Thư Khanh một giây cũng không khựng lại, xông lên cưỡng ép giải thích: “Nhưng tinh huống khi đó đúng thật là hơi gấp gáp, anh cũng biết Hắc Trà chính là phiên bản bà tám của tiểu thư An An mà, vi để bà tám thì cái gì cũng có thể làm được. Khi đó thật sự….”
“Cố Thư Khanh.”
La Sâm gọi cả họ và tên của hắn ra, một lần nữa ngắt ngang lời hắn nói: “Anh không cảm thấy cái quả cưỡng ép giải thích của anh,
trông rất giống mấy thằng tra nam giải thích chuyện bản thân đi ngoại tình hả?”
Bác sĩ Cố dấu hỏi đầy đầu.
La Sâm nghiêm chình nói: “Thứ nhất, tôi không phải đối tượng của anh. Cho nên anh có tra nam hay không, cái gì mà bisexsual đó không liên quan gì đến tôi, biến ra!”
Nói xong, La Sâm trực tiếp đẩy hắn ra, cất bước rời đi.
Để lại một mình cố Thư Khanh đứng tại chỗ, biểu cảm không
biết làm sao.
Hắn hơi muốn bùng nổ, nhưng sự tịnh dưỡng đặc biệt đã khiến hắn nhịn vào, chỉ còn lại biểu cảm khó hiểu.
Tông Chính Ngự đưa Mộ An An về phòng rồi chính tay rửa mặt cho cô.
Sau đó cùng cô đi án cơm, nhìn cô uống thuốc.
Cuối cùng mới bảo người làm đưa cô đi thay đồ ngủ rồi ôm cô
lên giường.
Mộ An An uống thuốc xong thì buồn ngủ.
Cộng thêm vết thương vốn có trên cơ thể, vừa nãy còn chơi đùa một trận.
Thất gia vừa ôm Mộ An An lên giường, cô liền nghiêng đầu ngủ liền.
Còn ngáy nữa.
Ngủ trông rất đáng yêu.
Tông Chính Ngự khom người,
đặt lên trán Mộ An An một nụ hôn, anh chỉnh lại chăn cho cô, lúc này mới rời khỏi phòng.
Người làm đi ngang qua nhìn nhìn Tông Chính Ngự.
Nhưng chỉ là nhìn một cái, sau đó lập tức thu lại ánh mắt của mình rồi vội rời đi.
Mãi cho đến khi Thất gia về đến phòng mình, nhìn vào gương trong nhà vệ sinh mới biết rõ được bản thân đang đeo vòng hoa.
Cả đoạn đường đẩy Mộ An An
vào biệt thự chính, không phải anh không nhìn thấy ánh mắt của người làm.
Chỉ là anh mà lấy xuống thì bé con sẽ quậy, nên anh đành chiều theo thôi.
Lúc này anh mới lấy vòng hoa xuống, cầm trên tay chơi một lúc, cười rồi lắc đầu bất lực.
Khi rời khỏi nhà vệ sinh, anh tiện tay đặt vòng hoa lên bàn.
Nhưng giây sau lại cầm vòng hoa lên đặt vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Mộ An An ngủ một mạch đến gần 5 giờ chiều.
Giấc ngủ này lại là một giấc ngủ ngon, ngủ sâu nhất mà mấy ngày nay cô có được.
Lúc tỉnh dậy, cô ngồi đợi hồn quay về khoảng vài giây, sau đó hoàn toàn tỉnh lại mới cảm thấy tinh thần không tệ.
Cô cầm điện thoại lên lướt vài cái.
Thấy wechat có 2 tin nhắn mới.
Một cái là của Trần Hoa gửi đến,
nội dung chỉ có hai chữ: Tạm biệt.
Mộ An An bấm trang cá nhân của Trần Hoa ra, sau đó hủy kết bạn.
Cái thứ hai là của Hoắc Hiển gửi đến.
Hoắc Hiển: Trần Hoa đi rồi, anh vừa tiễn cô ấy xong.
Lúc Hoắc Hiển gửi tin nhắn đến vừa hay là lúc Mộ An An nhận được sách.
Mộ An An còn đang phân vân giữa trả lời hay không trả lời
Hoắc Hiển, thì Hoắc Hiển đã gọi đến.
Mộ An An bắt máy: “Alo?”
“Là anh.”
“Tôi biết.”
Mộ An An đáp xong, bên phía Hoắc Hiển đã không còn âm thanh nào nữa.
Có lẽ là do vừa mới tỉnh ngủ.
Cũng có lẽ bữa trưa cùng Thất gia chơi một hồi ở hoa viên, sau đó lại ngủ một giấc không tệ.
Cho nên lúc này Mộ An An rất kiên nhẫn mà ngồi im lặng với Hoắc Hiển.
Khoảng một phút gì đó, Hoắc Hiển mới lên tiếng: “Khi đó, hôm ăn lầu ờ biệt thự nhỏ anh đã càm thấy hai người đã kì kì rồi.”
Mộ An An chỉ “ừm” nhẹ một tiếng, không nói gì nhiều.