Bây giờ đứng thẳng dậy, Mộ An An lại còn đang ngồi, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên kì quặc.
Lúc Mộ An An ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang hơi rũ con ngươi xuống, ánh mắt ấy của anh sát khí đằng đằng khiến Mộ An An vô thức rụt trở lại về sofa.
Mộ An An thử mở miệng muốn cùng Thất gia nói về tình hình
hiện tại, chuyện này đối với Mộ An An rất khó hiểu.
Nhưng Thất gia căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện.
Anh tiếp tục lạnh mắt nhìn chằm chằm Mộ An An khoảng 30 giây, sau đó hơi kéo cà vạt rồi xoay người đi ra phía ngoài.
“ơ, Thất gia…”
Mộ An An vô thức lên tiếng muốn gọi anh.
Nhưng nhìn thấy Thất gia đi đến cửa cũng không xoay lại, cứ thế
trực tiếp rời khỏi phòng Mộ An An.
Chân Mộ An An thì không tiện, đuổi theo cũng chẳng đuổi được
Cô dựa vào sofa, đầu đầy dấu chẩm hỏi.
Thất gia nói cô đuổi chú ấy đi?
Thất gia nói cô hờ hững với chú ấy?
Thất gia còn nói cô thái độ?
Mộ An An chớp chớp mắt, đúng là thật sự không thể chấp nhận
được tình huống này.
Cô thích người đàn ông này như thế.
Ngày thường hận không thể dính bên người chú ấy như chiếc đuôi nhỏ.
Cô nỡ đuổi chú đi? Hờ hững với chú? Thái độ với chú?
Theo cách nói của Bác sĩ cố thì nếu Mộ An An mà có được cái chí khí như khi đối xử với những người cô ghét và với trí thông minh đó của cô, cô đã sớm xử xong Thất gia rồi.
Nhưng tại sao Thất gia lại nổi giận?
Não Mộ An An xoay nửa ngày, đem cảnh tượng bình yên lúc đầu giữa hai người và tình hình căng thẳng hiện tại liên kết lại với nhau.
Suy đi xét lại Mộ An An kết luận ra được một chữ: Ghen!
Nhưng khi cái kết luận này lòi ra đã bị Mộ An An lập tức phủ định.
Trước kia bảo Thất gia ghen với Tóc Xoăn thì Mộ An An tin.
Bên trong đó còn có nguyên nhân do tính chiếm hữu.
Nhưng ghen với tiểu Cửu, điều này hoàn toàn không thể.
Mộ An An cũng đâu có thân mật hay làm gì đó với tiểu Cửu trước mặt Thất gia, sao chú ấy có thể ghen chứ?
Càng huống hồ trước kia Mộ An
An thân thiết với Trần Hoa như thế nào cũng đâu thấy Thất gia ghen.
Mộ An An nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được kết luận.
Hồi đó cảm thấy tính cách Thất gia lạnh lùng, không có tính kiên nhẫn, lúc tàn nhẫn lên thì vô cùng đáng sợ.
Nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy, dường như Thất gia có chút…tính khí thất thường.
“Không không không.”
Mộ An An kiên định phủ nhận, “Sao Thất gia có thể tính khí thất thường được, chắc là câu đó của mình làm chú ấy tức giận.”
Dù gì cũng rất rất thích người ta, đến cả bản thân Mộ An An cũng không cho phép chính mình mắng người ta.
Mà trong lúc đầu Mộ An An là một mớ hỗn độn thì điện thoại cô rung lên.
Là tiểu Cửu gửi tin nhắn đến.
Tiểu Cửu: Chị An, Cửu Cửu chuẩn bị xong rồi.
Mộ An An: Bây giờ tôi sang đó, em đợi chút.
Mộ An An chống gậy đi về phía cửa sổ, nhìn Tông Chính Ngự đã đi ra ngoài và lên xe, xe cũng đã chầm chậm lăn bánh.
Cô lắc đầu, dẹp đi một đổng dấu chấm hỏi trong đầu mình.
Bây giờ không tìm ra được đáp án, Mộ An An không muốn nghĩ thêm nhiều.
Bây giờ chuyện quan trọng là đi sang Giang gia.
Lúc tối đi về rồi dỗ Thất gia sau.
Không cần biết như thế nào cũng phải dỗ dành đã.
Nghĩ như vậy Mộ An An không còn xoắn xít nữa, cô thu dọn một chút rồi chống gậy đi xuống lầu.
Bác sĩ Cố khi nãy kiểm tra Mộ An An có nói chân cô hồi phục khá tốt, nếu chống gậy đi thì sự hồi phục sẽ tốt hơn là ngồi xe lăn.
Bởi vì tiểu Cửu ở vị trí cửa sau Ngự Viên Loan nên Mộ An An phải ngồi xe vòng nửa vòng mới đi đến.
Tiểu Cửu đã đứng đợi ở cửa từ sớm.
Lúc chiếc xe đến gần, suýt nữa thì Mộ An An không nhận ra…
Từ lúc Mộ An An quen biết tiểu Cửu, cô bé đều mặc đồ Loli đáng yêu, khí chất trên người luôn phấn chấn nên trông vô cùng có cảm giác thiếu nữ.
Nhưng hôm nay hoàn toàn không như thế.
Hôm nay tiểu Cửu đi theo phong cách Punk Rock.
Một chiếc áo khoác Denim đen, bên phong phối áo ống đen lộ ra cái bụng phẳng lì.
Dưới chân mặc quần skinny rách đen.
Bình thường Mộ An An gặp tiểu Cửu đều thấy con bé mặc những chiếc đầm Loli phồng, đây là lần đầu nhìn thấy chân cô bé, vô cùng thon.
Tóc mái bên phải tiểu Cửu thắt bím lại, dưới khóe mắt trái thì dùng bút kẻ mắt vẽ một hình mặt trăng khuyết.
Trông như một ác ma nhỏ.
Mộ An An xoay cửa xe xuống, nghiêm đầu nhìn cô gái ác ma tiểu Cửu trước mặt.
Tiểu Cửu ngẩng ngẳng cằm, lên xe từ bên kia.
“Hôm nay em theo phong cách gì thế?”
Mộ An An không kiềm được hỏi một câu.
“Phong cách không bị nhận ra á.”
Tiểu Cửu buộc miệng thốt lên,
sau đó che miệng nói nhỏ: “Hôm qua em vừa nhận được tin tức, ba em đã bảo Thất gia tìm em.
Hôm đó khi vừa xuống cao tốc, camera trong cao tốc đã chụp được vài tấm, còn chụp được cả Tống Đình nữa.”
“Tống Đình?”
Mộ An An đầu đầy dấu chấm hỏi.
Tiểu Cửu giải thích: “Là cái người đưa em đến ấy.”
Trong đầu Mộ An An lập tức hiện lên một thiếu niên tóc xanh.
Tiểu Cửu lại nói: “Vì thế, thời gian này em tuyệt đối sẽ không mặc đầm Loli nữa, nhất định phải đổi phong cách.
Chắc Thất ca của em sẽ không ngờ đến em sẽ theo phong cách này.”
Nói đến đây, tiểu Cửu đột nhiên cười ‘hắc hắc’: ‘Thật ra, em cũng là mở tủ đồ nhìn thấy mấy bộ đồ chị chuẩn bị cho rồi tự nhiên đổi ý nghĩ thôi.”
“Đồ?”
Mộ An An lại ngơ ra.
“Quần áo á, chị đưa cho em mà.”
“Chị đưa quần áo cho em khi nào?”
Mộ An An hỏi: “Em mở tủ, em mở tủ làm gì?”
Mộ An An hỏi xong câu này, biểu cảm tiểu Cửu lập tức trở nên kỳ lạ.
Cô bé nhìn chằm Mộ An An nửa ngày, mới không kiềm được mà nói một câu: “Chị An, chỉ số thông minh của chị hôm nay bị chó ăn rồi hả? Em nói cả nửa ngày mà chị vẫn mơ hồ?”
Mộ An An trừng mắt nhìn cô bé.
Tiểu Cửu nói: “Em đi đến phòng thay đồ, mở tủ ra thấy có vài bộ đồ. Hỏi người làm thì người làm nói là quần áo chị chuẩn bị cho em, giờ đã hiểu chưa?”
“À.”
Mộ An An đột nhiên hô một tiếng, cười lên: “Nhớ rồi.”