Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Ban đầu lúc nhìn thấy Lâm Tuấn lấy ra món đồ từ trong túi, Ngô Nhiễm Hà nghĩ bụng nhất định sẽ từ chối không nhận, tuy nhiên sau khi nghe anh nói, bà không hề do dự, vừa nhìn chằm chằm vào thứ thuốc bột trong tay Lâm Tuấn vừa giơ tay nhận lấy nó.


Nhìn thấy dáng vẻ đó, Dương Thiên Hạo đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Người phụ nữ này là vậy đấy, cứ nhìn thấy thứ liên quan đến giảm cân là mắt sáng quắc lên…”


Rõ ràng ông ấy đang nói với Lâm Tuấn nhưng anh không dám đáp lại, bởi vì Dương Thiên Hạo vừa dứt lời, anh nhận ra sắc mặt của Ngô Nhiễm Hà lập tức trở nên u ám, sau đó bà ấy nổi cơn thịnh nộ.


“Dương Thiên Hạo!”, Ngô Nhiễm Hà lập tức trừng mắt nhìn Dương Thiên Hạo rồi quát lớn.


Dương Thiên Hạo đứng bên cạnh đang lặng lẽ uống trà liền bị giật mình bởi tiếng quát, suýt nữa thì sặc, ông vội đáp: “Sao vậy, sao vậy? Tôi đây…”


Dáng vẻ hoảng sợ giống như con chuột ăn trộm thức ăn bị chú mèo phát hiện vậy, bộ dạng này khiến Lâm Tuấn không khỏi phì cười.


Sau đó Ngô Nhiễm Hà quở trách.


“Nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi? Sắp tới trưa rồi, ông còn không mua đi giục nhà bếp nấu cơm đi còn ngây ra đấy làm gì? Sao nào? Định để tôi, Tiểu Khiêm với Tiểu Vũ ăn không khí à? Đúng rồi, giục nhà bếp nấu cơm xong tiện thể ông lên tầng gọi con dậy đi, Tiểu Khiêm đến lâu thế rồi con bé còn chưa dậy, để người ta cười cho…”


“Gọi Tiểu Vũ dậy sao? Sao tôi có thể gọi bà cô ấy dậy được chứ, để Tiểu Khiêm đi gọi nó, đảm bảo gọi một tiếng là dậy ngay”.


Dương Thiên Hạo vội vàng đứng dậy rồi nói, sau đó đến nhà bếp giục đầu bếp nấu ăn.


Vậy nên…


Ngô Nhiễm Hà liền nhìn Lâm Tuấn, đôi mắt mang ý cười đó nhìn anh một


lúc lâu, đến khi anh thấy hơi hoang mang thì bà ấy mới mở miệng nói: “Tiểu Khiêm à, phòng của Nhược Vũ ở trên tầng ba, phòng thứ hai bên trái là phòng của con bé, cháu lên gọi nó dậy đi…”


“Nếu như cô với chú Dương gọi nó, nói không chừng nó sẽ ngủ cả buổi mất, hôm nay cháu gọi nó dậy, để xem nó còn dám ngủ nướng không”.


“Việc này…”, Lâm Tuấn cười gượng gạo rồi nói: “Cô Ngô à, như vậy không được hay cho lắm, nói gì thì nói Nhược Vũ cũng lớn rồi, nhỡ đâu đi lên cháu lại nhìn thấy thứ không nên nhìn, chẳng phải sẽ…”


“Cháu nghĩ gì vậy chứ? Bình thường Nhược Vũ đi ngủ đều mặc quần áo, lúc nãy cô ngó qua, con bé tỉnh rồi cũng mặc quần áo ngủ nữa mà, cháu lên gọi nó một tiếng, không nhìn thấy thứ gì không nên nhìn đâu, mau đi đi, gọi nó


dậy là chúng ta có thế ăn bữa trưa rồi”.


“Dạ vâng”.


Biết mình không thể nào từ chối được Ngô Nhiễm Hà, Lâm Tuấn đành hít sâu một hơi đứng dậy đi lên tầng, Ngô Nhiễm Hà tranh thủ đi tìm nơi cất giữ thuốc bột mà anh vừa đưa.


Nhìn từ bên ngoài ngôi nhà của vị chủ tịch đứng đầu thành phố Yến Kinh không có sự khác biệt lớn so với nhà ở của dân thường, nhưng đi từ tầng một lên tầng ba Lâm Tuấn mới nhận ra sự to lớn của căn biệt thự này.


Lâm Tuấn liền cảm thán, quả không hổ danh là chủ tịch đứng đầu thành phố Yến Kinh,


Vào trang web лhayho. com hình sẽ cực rõ bạn nhé!
- NhayHo.Com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK