Sau đó, Lâm Tuấn cũng giống như lúc trước, vừa tán ngẫu với bố Đường vừa thoải mái nhấm nháp trà.
Thời gian mau chóng trôi qua, Lâm Tuấn đã phải nằm viện gần một tuần vì vết thương, ngay khi vết thương của anh gần lành thì sẽ được xuất viện, một hình bóng khiến Lâm Tuấn suy nghĩ mãi cuối cùng cũng xuất hiện trong bệnh viện.
Lâm Tuấn vừa lấy đồ ăn bước ra khỏi phòng bệnh của mình, liền nhìn thấy một bóng người đứng ở ngay cửa phòng bệnh của anh, đó là …
“Tịnh Nghi?”
Lâm Tuấn bất ngờ nhìn đang người đứng ở cửa, cảm xúc trong lòng không khỏi lẫn lộn.
Lâm Tuấn vốn nghĩ sau khi nhập viện, cho dù Đường Tịnh Nghi có bận đến mấy thì cũng sẽ dành thời gian đến bệnh viện thăm anh một chuyến.
Nhưng thực tế chứng minh Lâm Tuấn đã suy nghĩ quá nhiều, từ ngày đầu hôn mê nằm viện, đến khi gần như hoàn toàn lành lặn mới có thể làm thủ tục xuất viện, vậy mà Đường Tịnh Nghi chưa từng tới thăm anh một lần nào, điều này khiến cho Lâm Tuấn vô cùng đau lòng.
Hai người dù thế nào cũng vẫn là vợ chồng, ai có thể ngờ Đường Tịnh Nghi lại đối xử với anh như người xa lạ như vậy, thái độ của cô vô cùng lạnh lùng, không, thậm chí còn không bằng người xa lạ!
Đường Tịnh Nghi có lúc còn nở nụ cười với người lạ, nhưng khi với Lâm Tuấn thì cô luôn mang vẻ mặt lạnh như băng.
Vậy nên khi nhìn thấy Đường Tịnh Nghi xuất hiện ở cửa phòng bệnh, Lâm Tuấn không biết phải cảm thấy thế nào.
Có lẽ là tức giận? Thất vọng? Hay khinh thường?
Hoặc có thể có tất cả các loại cảm xúc này, cùng với sự tổng hợp phức tạp của chúng, rất nhiều lời mà Lâm Tuấn muốn nói với Đường Tịnh Nghi cuối cùng cũng biến thành một câu.
“Ồ? Đến rồi à…”
Lâm Tuấn cảm thấy mình chào hỏi khá nhiệt tình, thậm chí anh còn cố ý nặn ra một nụ cười chân thành trên mặt.
Điều mà Lâm Tuấn không ngờ đó
là…
Anh cho rằng chỉ cần một lời chào nồng nhiệt và một nụ cười chân thành là đủ, nhưng thứ mà anh nhận lại được chính là sự lạnh nhạt từ Đường Tịnh Nghi.
“Đi theo tôi”, Đường Tịnh Nghi nhìn chằm chằm vào Lâm Tuấn rồi lạnh lùng nói.
Tại đây có hình ảnh
Đó là….
Phòng bệnh của Tịch Ngự Hà.
Sau khi nhìn thấy Tịch Ngự Hà nằm trên giường bệnh, rồi một vài người đàn ông và phụ nữ khác trong phòng cũng nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, Lâm Tuấn lúc này mới nhận ra nơi mà Đường Tịnh Nghi muốn đưa anh đến chính là phòng của Tịch Ngự Hà.
Lâm Tuấn không chút do dự đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Tịch Ngự Hà đang ngơ ngác, sau đó anh nhìn Đường Tịnh Nghi đứng sau rồi lập tức xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Một thanh niên trạc tuổi Tịch Ngự Hà và Lâm Tuấn bất ngờ lao ra và tóm lấy anh.
“Hàn thiếu gia, khoan đi, đến cũng đã đến rồi, sao không ngồi đây một lát đi? Tôi chỉ muốn nói với Hàn thiếu gia một chuyện…”
Lâm Tuấn hất tay người thanh niên ra, lạnh lùng nói mà không quay đầu lại: “Muốn nói chuyện cũng được, đợi mấy ngày nữa tôi bình phục thì sẽ tự động đi nói chuyện với nhà họ Tịch các người, còn bây giờ… xin lỗi, tôi không rảnh…”
Nói xong, Lâm Tuấn liền bước ra khỏi phòng.
Tịch Ngự Hà đang nằm trên giường bệnh lúc này cuối cùng cũng nhận ra mình đang nhìn thấy ai, lập tức tức giận gầm lên.
“Hàn Chí Khiêm! Đồ khốn kiếp! Chắc chắn tên khốn kiếp mày đã làm tao trở nên như vậy!”
“Người đâu! Giết hắn! Giết Hàn Chí Khiêm cho tôi!”
“Anh, anh ơi! Là hắn ta, người đã khiến em trở nên thành ra như thế này! Anh mau bắt hắn lại đi, còn em sẽ hành hạ hắn ta! Em muốn làm cho hắn sống không bằng chết!”
Trong tiếng gầm thét của Tịch Ngự Hà, bước chân của Lâm Tuấn vẫn không hề dừng lại, rõ ràng tiếng gầm của Tịch Ngự Hà hoàn toàn không chút đe dọa hay ảnh hưởng gì đến Lâm Tuấn, anh vẫn bước ra khỏi phòng bệnh mà không
thèm quay đầu nhìn lại.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên khiến cho Lâm Tuấn khững lại.
“Hàn Chí Khiêm, đứng lại cho tôi!”
Đường Tịnh Nghi nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Lâm Tuấn vừa đi ra khỏi phòng bệnh, đôi mắt sáng như sao lại chứa đựng sự lạnh lùng cùng với…
Phẫn nộ