Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Cho đến khi…


Tiếng cười khẩy đùa giỡn đột nhiên vang lên trong phòng khách.


“Hả? Ý của mẹ là Tịnh Nghi có thể đưa tiền cho cháu mẹ mượn nhưng không thể đưa cho con mượn sao? Người con rể này khiến mẹ ghét đến nhường nào mà còn không bằng đứa cháu trai họ hàng xa của mẹ vậy…”


Đường Tịnh Nghi, bố Đường và Phác Nguyệt Phân ngoảnh đầu lại nhìn, lúc này họ mới phát hiện ra Lâm Tuấn đã trở về nhà họ Đường từ lúc nào không hay, anh vừa cười khẩy vừa tiến vào trong phòng khách.


Dưới ánh mắt phẫn nộ của Phác Nguyệt Phân, Lâm Tuấn bình thản ngồi xuống cái ghế sô pha cạnh bố Đường, sau đó hoàn toàn không coi bản thân là người ngoài nhấc ấm trà mà bố Đường vừa pha rót cho mình một chén, anh uống ngụm trà nóng mỉm cười nhìn mẹ vợ rồi nói.


“Sao nào? Hôm nay là ngày họp gia


đình hả? Mẹ vợ định bàn bạc gì vậy ạ? Làm sao để tống cổ con ra khỏi nhà họ Đường sao?”


Nghe thấy Lâm Tuấn nói vậy Phác Nguyệt Phân, Đường Tịnh Nghi và bố Đường đều sững sờ nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, trước giờ trong nhà họ Đường anh luôn yếu thế, cho dù bị Phác Nguyệt Phân hay Đường Tịnh Nghi nói gì anh cũng không cãi lại, bỗng nhiên hôm nay lại mạnh mẽ một cách lạ thường.


Điều này khiến Phác Nguyệt Phân cảm thấy kỳ lạ, sau đó bà ta lắc lắc đầu để xóa bỏ cảm giác đó đi.


“Phế vật mãi mãi là phế vật, cho dù đi đến đâu cũng không thay đổi được sự thật này, nếu như cậu cam tâm làm phế vật thì tôi chằng có gì để nói, nhưng bây giờ cậu lại muốn lên mặt, cậu có khả năng đó sao?”, Phác Nguyệt Phân hừ lạnh lùng một tiếng rồi nói tiếp: “Nếu


như có thể, tôi thực sự muốn tống cổ cậu ra khỏi nhà họ Đường!”


Dường như nhận ra lời nói của Lâm Tuấn cũng có mùi thuốc súng, Đường Tịnh Nghi liền mở miệng nói: “Hàn Chí Khiêm, nói gì thì nói mẹ tôi cũng là mẹ vợ của anh, mong anh chú ý thái độ nói chuyện với mẹ tôi!”


Thái độ?


Lâm Tuấn đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Đường Tịnh Nghi một hồi lâu, cho đến khi cô cảm thấy có chút bối rối, anh mới mở miệng nói với hàm ý sâu xa: “Là một người đàn ông không nên đế người phụ nữ của mình vì anh ta mà khó xử với bố mẹ…”


“Anh có ý gì…”


Bỗng nhiên trong lòng Đường Tịnh Nghi có một dự cảm không lành, lời nói của Lâm Tuấn khiến cô cảm thấy hơi bất an.


Dường như bố Đường đứng bên cạnh cũng nghĩ đến điều gì đó, ông nói với Lâm Tuấn: “Tiểu Khiêm, con định…”


Lâm Tuấn khẽ thở dài một hơi rồi nhìn Đường Tịnh Nghi với ánh mắt dịu dàng.


“Từ lúc anh mới tỉnh dậy anh đã thề với lòng rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em…”


Khác với thái độ mạnh mẽ lúc nói chuyện với Phác Nguyệt Phân, ánh mắt và giọng nói của Lâm Tuấn trở nên dịu dàng hơn, anh chậm rãi nói giống như kể chuyện.


“Anh… có ý gì vậy?”


Đường Tịnh Nghi nhìn Lâm Tuấn một cách khó hiếu rồi hỏi anh.


Cô có thể nhận ra Lâm Tuấn của hiện tại khác hoàn toàn với Lâm Tuấn mà cô từng quen, nhưng lại không biết khác ớ điểm nào, tóm lại là hiện tại Lâm Tuấn khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ, bị cảm giác kỳ lạ đó thúc đẩy, Đường Tịnh Nghi có ý định núp trong vòng tay của anh.


Nhưng đáng tiếc là…


“Đáng tiếc là, sau khi tỉnh dậy, anh luôn dùng cách này để ở bên cạnh em, nhưng anh không ngờ rằng, tình cảm giữa hai ta chỉ là kết quả được tạo ra vì lợi ích giữa hai gia tộc, vậy nên trước giờ em luôn ghét bỏ anh, anh có thể hiểu được”.


“Hàn Chí Khiêm, anh…”


Tại đây có hình


- NhayHo.Com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK