Sau đó, Lâm Tuấn thở dài một hơi, nghịch nghịch tấm thẻ đen như pha lên trên tay mình một chút, mới từ từ mở miệng nói: “Vừa rồi tôi đã nói rồi, số tiền này là do tôi tự kiếm được, chẳng liên quan gì đến nhà họ Đường”.
“Vậy anh nói thử xem, anh kiếm tiền thế nào? Chắc là mỗi ngày lấy trộm một chút tiền nhà họ Đường, sau đó từ từ tích góp lại đúng không? Chậc, Hàn thiếu gia đúng là rất nhẫn nại, số tiền một triệu này chắc là tích góp rất lâu đấy nhỉ?”, Tịch Ngự Đường giễu cợt nói.
Đối với Tịch Ngự Hà, anh ta sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào chế giếu Lâm Tuấn, cơ hội tốt đế vu khống Lâm Tuấn như lần này, anh ta tất nhiên phải nắm chắc, khiến Lâm Tuấn hoàn toàn mất hết thể diện trước Đường Tịnh Nghi mới được.
Nghe thấy lời nói của Tịch Ngự Hà,
Lâm Tuấn liếc xéo anh ta một cái, trên mặt vẫn nở nụ cười bình tĩnh đáp trả Tịch Ngự Hà.
“Tất nhiên là tôi kiếm số tiền này bằng công sức của mình, còn về kiếm như thế nào, hừ, tất nhiên là không thế giống với việc Tịch thiếu gia chỉ cần giơ tay là có thể kiếm được hàng triệu tệ, đây là số tiền mồ hôi nước mắt của tôi”
Như Lâm Tuấn đã nói, số tiền trong thẻ ngân hàng này đều là do anh kiếm được bằng chính năng lực của mình, đầu tiên là chữa khỏi căn bệnh kì lạ cho phu nhân chủ tịch thành phố, sau đó lại cứu sống người mẹ vợ đã rơi vào trạng thái chết giả của ông ấy, nên chủ tịch thành phố đã đưa cho Lâm Tuấn chiếc thẻ này để bày tỏ lòng cảm ơn của mình.
Và quan trọng hơn là.
“Với cả, Tịch thiếu gia, con mắt nào của anh nhìn thấy trong tấm thẻ này của tôi có một triệu tệ? Nêu tôi có nhiêu tiên như thế thật, chẳng lẽ tôi lại không chọn chiếc siêu xe mà anh vừa định dẫn tôi đi xem, rồi mua với giá giảm 80% cực rẻ? Anh động não suy nghĩ một chút đi? Trong chiếc thẻ này của tôi vừa đúng có hai mươi nghìn, mau thanh toán cho tôi chiếc BYD màu đen này đi bạn ơi”.
“Chỉ… hai mươi nghìn?”, Tịch Ngự Hà sững sờ, nhưng sau đó vẻ khinh bỉ trên mặt càng thêm nồng đậm: “Hàn thiếu gia, anh định lừa ai vậy, ai ai cũng biết, muốn mở chiếc thẻ đen này phải có ít nhất hai triệu tệ tiết kiệm, anh nói trong chiếc thẻ này chỉ có hai mươi nghìn… chắc số tiền còn lại đã tiêu hết rồi nhí?”
Nghe vậy, Lâm Tuấn đột nhiên nở nụ cười vô cùng sáng lạng.
Sau đó, Lâm Tuấn chậm rãi nói từng chữ một: “Vừa rồi tôi đã nói với anh rồi mà, cho dù là chiếc thẻ này hay chiếc xe này cũng vậy, giá trị thật sự của nó không nằm ở chúng mà ở người sử dụng chúng, nếu Tịch Ngự Hà anh phải cần một triệu tệ mới làm được chiếc thẻ đen này, thì Hàn Chí Khiêm tôi, dù chỉ một tệ cũng có thể làm được!”
“Anh…”
“Anh cái gì mà anh, mau đi quẹt thẻ thanh toán cho tôi, đại thiếu gia tôi chút nữa còn phải đi kiếm tiền, dù sao thì tôi cũng không thể giống như Tịch đại thiếu gia anh, tùy ý mở miệng là có thể kiếm được vài triệu tệ…”
Có lẽ là vì cuối cùng anh ta cũng nhận ra mình không phải là đối thủ của Lâm Tuấn trong trận đấu khẩu này, sau khi giữ im lặng một hồi lâu, Tịch Ngự Hà mới lạnh lùng hừ một tiếng, cầm chiếc thẻ ngân hàng Lâm Tuấn đặt trên bàn giao cho một nhân viên trong cửa hàng, bảo anh ta đi làm thủ tục bán xe cho Lâm Tuấn.
“Hàn thiếu gia đã mua xe xong rồi, vậy tôi không tiếp anh nữa, công ty còn có chuyện khác cần giải quyết, hôm khác gặp lại”.
Để tâm trạng mình không tồi tệ hơn vì Lâm Tuấn, sau khi dặn dò nhân viên cửa hàng làm thủ tục bán xe cho Lâm Tuấn xong, Tịch Ngự Hà vội vàng tạm biệt Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi.
Tuy nhiên, Lâm Tuấn lại đột nhiên bước đến bắt lấy tay Tịch Ngự Hà, vừa lắc nhẹ vừa nở nụ cười tươi rói nói với Tịch Ngự Hà: “Cảm ơn Tịch thiếu gia vì chuyện hôm nay nhé, hôm khác nếu có thời gian chúng ta cùng đi ăn một bữa, để tôi có thể bày tỏ lòng cảm ơn với Tịch thiếu gia”.