Thế nhưng, ông Lưu rất tinh mắt nhìn thấy Lâm Tuấn bước vào phòng bệnh, khi Lâm Tuấn còn đang do dự, không biết mình có nên ho vài tiếng để báo mình đã đến không, hay là nên quay người rời đi, để không làm phiền những người quyền quý này đến thăm ông cụ Ngô, thì ông Lưu đột nhiên gọi Lâm Tuấn lại.
“Ồ! Đây chẳng phải là bác sĩ Hàn sao? Hai hôm trước, bác sĩ Hàn đã vất vả rồi, nghe nói bác sĩ Hàn đã làm liên tục hai tiếng đồng hồ không nghỉ, để thực hiện ca phẫu thuật cho ông cụ Ngô, đến khi ca phẫu thuật kết thúc, mới quay về nghỉ ngơi, đúng là vất vả…”
Theo giọng nói của ông Lưu vang lên, những người trong phòng bệnh, bao gồm cả ông cụ Ngô đang nằm trên giường, cũng lập tức nhìn sang Lâm Tuấn đang đứng sững sờ ở cửa phòng.
Trong phút chốc, Lâm Tuấn đã cảm nhận được cái cảm giác gọi là vạn người chú ý.
Lúc này, trong phòng hầu hết toàn là người giàu có quyền quý, bọn họ không chỉ là đại diện cho cá nhân mỗi người, mà còn là một gia tộc, một công ty, thậm chí là một thế lực, được nhưng người này chú ý đến, quả thật không khác gì được vạn người chú ý.
“Tiểu Khiêm đến rồi à, mau mau vào đây ngồi”.
Nhìn thấy Lâm Tuấn, ông cụ Ngô liền nở nụ cười vô cùng thân thiết, thậm chí còn đổi cách gọi từ Hàn Chí Khiêm hay Chí Khiêm thành Tiểu Khiêm thân thiết, dáng vẻ hòa nhã đó giống như một người lớn đối xử với con cháu trong nhà của mình.
Nghe thấy cách gọi của ông cụ Ngô, trên mặt Lâm Tuấn liền lập tức nở nụ cười giả tạo đầy tính công nghiệp, bước nhanh đến chỗ ông cụ Ngô, vừa đi, Lâm Tuấn vừa quan tâm hỏi han ông cụ Ngô.
“Chú Ngô, hai ngày nay chú cảm thấy cơ thể thế nào? Có đỡ hơn lúc trước chút nào không?”
“Ha ha ha…”, sau một trận cười sảng khoái, ông cụ Ngô nói: “Tốt hơn nhiều rồi, hai ngày nay, tuy miệng vết thương ở ngực vẫn có chút đau, nhưng cảm giác nghẹt thở và hụt hơi ở ngực thường xuyên xuất hiện trước đây đã hoàn toàn biến mất, lúc trước luôn cảm thấy hô hấp không mấy thông thuận, giờ cũng trở nên thông thuận vô cùng, cảm giác giống như… giống như…”
“Giống như cái mũi bị nghẹt nhiều năm bỗng nhiên thông thoáng, bỗng nhiên được hồi sinh vậy?”, Lâm Tuấn mỉm cười hỏi.
Ông cụ Ngô vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, giống như cái mũi bị nghẹt nhiều năm bỗng nhiên được khai thông vậy, cả người vô cùng thoải mái”.
Sau đó, ông cụ Ngô nói lời cảm ơn với Lâm Tuấn: “Tiểu Khiêm này, hai hôm trước thật vất vả cho cháu rồi, nghe nói khi phẫu thuật cho chú, cháu đã đứng trước bàn mổ gần 2 tiếng đồng hồ, quả thật quá vất vả, đợi hai ngày nữa chú xuất viện, chắc chắn sẽ tìm cơ hội cảm ơn cháu mới được”.
“Chú Ngô đừng khách sao, ca phẫu thuật thành công tất nhiên không phải là công sức của một mình cháu, các bác sĩ khác cũng rất vất vả, bao gồm cả những y bác sĩ tham gia vào công tác chuẩn bị cũng có công lao”, Lâm Tuấn khiêm tốn nói.
Vừa dứt lời, một giọng nói khác trong phòng đột nhiên vang lên.
“Bác sĩ Hàn nói rất đúng, ca phẫu thuật lần này thành công đều là công lao của tất cả mọi người, chút nữa quay về, tôi sẽ sắp xếp một cuộc hội nghị, để tập trung biểu dương và khen thưởng các bác sĩ đã tham gia vào ca phẫu thuật lần này!”
Lâm Tuấn lúc này đột nhiên phát hiện, thì ra viện trưởng cũng đang ở trong phòng bệnh.
Nhưng những lời của viện trưởng, lại khiến Lâm Tuấn không nhịn được cười…
Lời nói của viện trưởng rõ ràng là sợ Lâm Tuấn sẽ vơ hết công lao chữa bệnh cho ông cụ Ngô, vậy nên ông ta vội vàng tiếp lời Lâm Tuấn, chia sẻ công lao phẫu thuật thành công cho tất cả các bác sĩ tham gia hỗ trợ.
Mặc dù Lâm Tuấn vẫn chiếm phần lớn công lao nhưng cũng đủ để ông cụ Ngô nhận ra người cống hiến cho cuộc phẫu thuật lần này của ông ấy không chỉ có một mình Lâm Tuấn mà còn có các bác sỹ khác trong bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh.
Thực tế thì lời của viện trưởng không hề sai, kế hoạch chung và chi tiết của cuộc phẫu thuật lần này đa phần đều dựa vào công sức của một mình Lâm Tuấn, nhưng các bác sỹ trong bệnh viện cũng giúp đỡ rất nhiều, vậy nên