Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, ánh mắt Lâm Tuấn nhìn Đường Tịnh Nghi cũng vô cùng đặc biệt, ngoài đặc biệt, trong ánh mắt anh còn có một tia nóng bỏng không hề che giấu.


Dưới cái nhìn chăm chú, nóng bỏng của Lâm Tuấn, ánh mắt luôn lạnh lùng như núi băng của Đường Tịnh Nghi bỗng chốc lóe lên, sau đó hình như nghĩ đến điều gì, liền vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Lâm Tuấn nữa.


Lần này, Lâm Tuấn nhận thấy rõ ràng vẻ mặt Đường Tịnh Nghi dường như bỗng chốc có chút hoảng hốt, đó là…


Ngại ngùng?


Lâm Tuấn mỉm cười, sau đó nhân lúc Đường Tịnh Nghi cúi đầu, liền bước hai bước đến trước mặt Đường Tịnh Nghi.


Lúc này, Đường Tịnh Nghi mới nhớ lại lần đó ở trong phòng, cô tưởng Lâm Tuấn còn là một thái giám, nhưng lại bị Lâm Tuấn – người đột nhiên hồi phục đè lên giường, lần đó nếu không phải bố Đường đột nhiên gõ cửa, thì e là cô đã làm chuyện vợ chồng với Lâm Tuấn rồi.


Từ đó trở đi, Hàn Chí Khiêm trong mắt Đường Tịnh Nghi đã trở nên thay đổi.


Không chỉ năng lực thay đổi, mà thái độ đối với cô cũng thay đổi rất nhiều.


Trước đây, ở nhà họ Đường, Hàn Chí Khiêm không dám nói nhiều với cô, càng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, vậy mà bây giờ…


Cho dù cúi đầu, Đường Tịnh Nghi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm mình của người đàn ông trước mặt này, cùng với sự nóng bỏng không hề che giấu trong ấy.


ở lại nhà họ Đường là để lấy được… trái tim của cô?


Những lời này như đang khiêu khích trái tim cô, khiến trái tim vốn đang yên lặng của Đường Tịnh Nghi đột nhiên rung động.


Lời nói này của Lâm Tuấn quả thật khiến Đường Tịnh Nghi có chút bối rối.


Trong lúc bối rối, bởi vì không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuấn nên cô đành cúi đầu, dường như cảm nhận được trước mặt đột nhiên có thêm một người, cô ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện lúc mình đang cúi đều, Lâm Tuấn không biết đã đến trước mặt cô từ lúc nào.


Sau đó…


Khi Đường Tịnh Nghi chưa kịp phản ứng lại, Lâm Tuấn đã giơ hai tay ra, ôm chặt Đường Tịnh Nghi vào trong lòng.


“Anh… anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!”


Đường Tịnh Nghi vô thức giãy giụa, nhưng cánh tay của Lâm Tuấn cứng như sắt vậy, cho dù cô có giãy giụa cỡ nào vẫn siết chặt cô ở trong lòng, không thể thoát ra được.


“Làm gì sao?”, hai tay Lâm Tuấn siết chặt hơn, vô cùng bình tĩnh nói: “Tất nhiên là ôm cô vợ bảo bối của tôi rồi”.


“Ai, ai là vợ bảo bối của anh chứ!”


Không biết là thẹn thùng hay tức giận, giọng Đường Tịnh Nghi nghe có chút run rẩy.


Nhưng cho dù là thẹn thùng hay tức giận, đối với Lâm Tuấn cũng chẳng sao cả, bởi vì lúc này Lâm Tuấn đã bỏ qua cảm xúc của Đường Tịnh Nghi sang một bên. Trước sự giãy giụa của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn chỉ cần dùng một cách tay đã có thể ôm chặt cô, tay còn lại nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.


Sau đó, dưới ánh mắt hoảng loạn của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn từ từ cúi đầu xuống, tiến về phía đôi môi đỏ mọng hấp dẫn kia.


“Hàn Chí Khiêm, anh… anh buông tôi ra! Đây là bệnh viện! Không phải ở nhà!”


Đường Tịnh Nghi vẫn cố gắng giãy giụa, nhưng có lẽ nhận ra rằng bản thân giãy giụa cũng vô ích, cho nên trong lúc giằng co, Đường Tịnh Nghi dường như chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại.


Đôi mi dài khẽ run lên, khuôn mặt ửng hồng vừa căng thẳng vừa e thẹn của cô lại có sự quyến rũ khó tả.


Nhưng mà, động tác của Lâm Tuấn đột nhiên dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK