Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trong số chúng lập tức hét lên: “Thẳng nhóc! Mày đang làm gì thế!”


Lâm Tuấn vội xòe hai tay ra giải thích: “Đừng hiểu lâm, tôi viừa nhìn thấy trên người vị đại ca kia có gì đó bần nên mới giúp anh ấy hất nó ra thôi”.


Bạn chúng nhìn thấy Lâm Tuấn với hai bàn tay trắng, sau đó tự kiểm tra lại vẫn thấy không có gì khác thường, lúc này mới hừ lạnh một tiếng.


“Hừm, thằng nhóc mày nên ngoan ngoãn một chút, nếu không thì cây gậy trong tay ông đây không ăn chay nữa đâu”.





Đi chưa được bao lâu, bỗng có một chiếc xe 16 chỗ xuất hiện trước mặt Lâm Tuấn, lúc này anh liền cảm thấy may mắn.





Cũng may là Lâm Tuấn đã chuẩn bị từ trước, nếu không mà lên chiếc xe này thì cho dù kỹ thuật châm cứu của anh có siêu phàm đến đâu cũng khó thoát được, dù gì đây cũng là không gian kín, đúng là sau khi lên xe thì cũng lực bất tòng tâm.






Nhưng hiện tại đã không như vậy nữa…….





Sau khi lên xe, Lâm Tuấn cũng không hề lo lắng liệu những tên này sẽ làm gì mình, anh chỉ cần đi theo để đến gặp ông chủ của bọn chúng là được.











Một vài tên đưa Lâm Tuấn lên xe, xe cũng nhanh chóng được khởi động, tiếng động cơ gầm lên rồi tăng tốc chạy khỏi.






Bọn chúng dường như không hề có bất kỳ ý định nào muốn che giấu lộ trình của mình, vậy nên sau khi lên xe, cũng không thèm dùng vải đen che mắt Lâm Tuấn, thế nên anh vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ.





Nhưng vẫn luôn có hai tên kề thanh sắt và dao ngay cổ Lâm Tuấn để ngăn anh đột nhiên làm trò gì đó.





Trong lúc xe đang chạy, có vài kẻ tranh thủ tám chuyện một lúc.





“Đại ca, mối này cũng dễ quá rồi đó? Thằng nhóc này hoàn toàn không hề phản kháng, lại còn rất phối hợp”.





“Hừm, đám nhà giàu như bọn chúng rất coi trọng mạng sống của chính mình, sợ nhất là cái chết, chỉ cần kề dao vào cổ thì dù chú mày có bảo nó kêu mình là bố thì nó cũng kêu thôi”.





“Ồ, vậy sao?”





Tên vừa nói đột nhiên rút ra một con dao găm lưỡi dài rồi đâm xuống cổ Lâm Tuấn.





Toang rồi!





Lâm Tuấn cũng muốn thử xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng anh khẽ thở dài.





Quả nhiên. . . . .





Ngay lúc kề dao vào cổ Lâm Tuấn, người đàn ông liền nói với nụ cười chế giễu: “Thằng nhóc, nếu không muốn chết thì tao một tiếng ông nội xem nào”.





Lưỡi dao vô cùng sắc bén, đương nhiên Lâm Tuấn biết rõ điều đó, chỉ cách có một chút mà anh vẫn có thể cảm thấy được cơn lạnh chạy dọc sống lưng toát ra từ lưỡi dao.





Nếu bị con dao này đâm vào thì cổ của anh sẽ bị cắt đến thảm thương mất.





Hay là kêu một tiếng ông nội nhỉ?





Đương nhiên không thể, tuy Lâm Tuấn đôi lúc có hay làm mấy chuyện không có liêm sỉ, chẳng hạn như vụ với Vương Hiên ở tập đoàn Đường Thị vừa rồi, nhưng thực tế Lâm Tuấn lại là một người rất xem trọng mặt mũi, hay có thể nói là…..





Có tôn nghiêm.





Tôn nghiêm của một người đàn ông không thể dễ dàng bị người khác chà đạp được!





Việc gọi người khác là ông nội tuyệt đối không được.





Bọn chúng gọi mình là ông nội thì còn tạm được.





Đột nhiên, Lâm Tuấn chợt thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK