Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc ấy, Tịch Ngự Hà mới bắt đầu hoang mang rồi chuẩn bị tới bệnh viện thăm khám, chỉ đáng tiếc là…


Do dự là sẽ thất bại.


Trong lúc anh ta đang chần chờ thì không kịp tới bệnh viện nữa rồi, tay của anh ta bắt đầu co rút điên cuồng, ban đầu chỉ là một ngón tay, sau đó là cả bàn tay luôn, cuối cùng thì bàn tay phải nhìn giống như bị trúng gió vậy, co quắp lại vô cùng khủng khiếp.


Bởi vậy lúc đến tới bệnh viện, bàn tay phải của anh ta giống như một cái cánh gà bị ngấm nước vậy, đến tận lúc này Tịch Ngự Hà mới ý thức được rất có khả năng tay phải của anh ta sẽ bị tàn phế.


Thấy Tịch Ngự Hà xông thẳng vào văn phòng, bác sĩ Lưu và bác sĩ Vương đưa mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng kéo một cái ghế ra cho anh ta ngồi, sau đó hai người xúm vào chỗ Tịch Ngự Hà.


“Tịch thiếu gia, tay của cậu …”


“Tay của cậu bị co rút sao? Đau không?”


“Hỏi thừa! Đau chứ sao không đau!”


Thấy hai vị bác sĩ kia lo lắng vây quanh nên Tịch Ngự Hà tỏ vẻ coi thường những người bác sĩ khác ở trong phòng, ngồi phịch xuống ghế rồi đưa tay ra cho hai vị bác sĩ kia khám cho.


Hai vị bác sĩ kia rõ ràng có mối quan hệ tốt với nhà họ Tịch, thấy đại thiếu gia nhà họ Tịch xuất hiện, hai người lập tức nở nụ cười lấy lòng, giúp Tịch Ngự Hà khám tay.


Hai người vừa xem xét vừa thăm hỏi tình hình của Tịch Ngự Hà.


“Tịch thiếu gia, tay của cậu bị làm sao vậy? Sao lại ra nông nỗi này?”


Nghe vậy khuôn mặt Tịch Ngự Hà lập tức trở lên vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có một tên khốn cầm tay tôi, một lát sau tay tôi liền biến thành như thế này! Tên khốn… thằng súc vật! Đợi bổn thiếu gia chữa khỏi tay, tao nhất định sẽ kiếm người giết chết mày!”


Vừa nói xong Tịch Ngự Hà dường như nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lâm Tuấn ở trước mặt, điều này khiến anh ta càng thêm tức giận giống như một ngọn núi lửa có thế phun trào bất cứ lúc nào vậy.


“Chỉ là bắt tay thôi mà? Bắt tay… chẳng lẽ tên khốn mà Tịch thiếu gia nói là tên có sức mạnh vô địch, cậy mạnh rồi bóp tay của Tịch thiếu gia co quắp như thế này? Không đúng, xương tay của Tịch thiếu gia không bị xô lệch, không giống bị bóp mạnh cho lắm…”


“Nhìn hơi giống…”


Bác sĩ Vương và bác sĩ Lưu chau mày lại.


Một giọng nói mang ý cười đột nhiên vang lên.


“Giống trúng gió phải không?”


Bác sĩ Vương và bác sĩ Lưu quay đầu lại, trả lời ngay: “Chính xác, đúng là như vậy, rất giống trúng gió, nhưng mà…


“Chỉ trúng gió mỗi một tay, tôi chưa thấy trường hợp nào mà nó như thế này Cá…


Bỗng bác sĩ Vương và bác sĩ Lưu cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, quay đầu lại thì ra là bác sĩ Hàn trẻ tuổi nhưng lại có thành tựu cao trong y học, hai người mím cười rồi hỏi lại bác sĩ Hàn.


“Bác sĩ Hàn, cậu thấy tay của Tịch thiếu gia thế này là bị…”


Hai người còn chưa dứt lời thì một giọng nói tức giận vang lên bên tai.


“Hàn! Chí! Khiêm! Tao giết mày!”


“Hàn Chí Khiêm! Thằng súc vật! Mày đã làm gì với tao!”


“Tao thề là nếu tay phải của tao mà tàn phế thì mày cũng đừng mong sống yên ổn!”


“Bổn thiếu gia phải giết chết mày! Phải giết chết tên khốn mày!”


Nhìn thấy kẻ thù một cái là Tịch Ngự Hà lập tức tức điên người, không còn quan tâm đến sự đau đớn ở bàn tay phải, anh ta đẩy mạnh hai vị bác sĩ kia ra rồi lao thằng tới Lâm Tuấn giống như một con thú dữ xổng chuồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK