Tiêu Phương và bố Đường là bạn lâu năm, đương nhiên cũng được coi là trưởng bối của Lâm Tuấn, gọi anh một tiếng Tiểu Khiêm cũng dễ hiểu.
Anh nhận lấy trái cây Tiêu Phương đưa, Lâm Tuấn nói tiếp: “Hai ngày tới cơ thể Vân Phi sẽ không gặp vấn đề gì, hai ngày sau cháu sẽ đến bệnh viện thêm chuyến nữa để chữa trị cho cô ấy, trong thời gian này nếu có chuyện gì chú cứ gọi thẳng cho cháu, cháu sẽ lập tức quay lại viện…”
Vừa nói Lâm Tuấn vừa trao đổi phương thức liên lạc với Tiêu Phương, đưa ông số điện thoại của mình.
Sau khi kiểm tra một hồi cơ thể Tiêu Vân Phi, Lâm Tuấn liền rời khỏi bệnh viện thành phố Yến Kinh.
Sau khi anh rời khỏi, Tiêu Vân Phi trên giường bệnh sững sờ nhìn Tiêu Phương đang gọt trái cây cho mình, cô ngơ ngạc hỏi: “Bố, bác sĩ Hàn có phải người lúc trước bố kể với con…”
Nhíu mày suy nghĩ chốc lát, Tiêu Vân Phi cuối cùng cũng tìm lại chút ký ức liên quan đến Lâm Tuấn.
“Có phải người kết hôn với đại tiêu thư nhà họ Đường Đường Tịnh Nghi, là tên phế vật ở rể đệ nhất thành phố Yến Kinh không? Con càng nhìn càng thấy giống…”
“Ấy!”, Tiêu Phương vội vàng nhíu mày nói: “Đúng là người đó, nhưng bác sĩ Hàn không giống như trong mấy lời đồn thổi, là tên phế vật gì đó đâu, như bố thấy, thanh niên của thành phố Yến Kinh chúng ta chẳng có mấy ai ưu tú như bác sĩ Hàn đâu”.
“Thật, thật ạ…”
Tiêu Vân Phi lầm bầm: “Con cũng thấy bác sĩ Hàn không như lời đồn, chỉ là một phế vật ở rể nhà họ Đường, chắc là hiểu lầm bố nhỉ…”
“Tiểu Vân à, lần này bệnh của con được chữa khỏi đều nhờ vào bác sĩ Hàn, ân tình này chúng ta phải nhớ mãi trong lòng, sau này phải báo đáp người ta”.
“Vâng vâng, con biết rồi, hai ngày nay bố cứ nói mãi câu này với con, bố, bố mau đi chuẩn dược liệu mà bố nợ người ta đi, con nhớ anh ấy bảo hai ngày tới anh ấy cần gấp…”
Tiêu Vân Phi thè lười nói.
Tiêu Phương lập tức vỗ đầu, nói: “Ừ! Con không nhắc bố cũng quên đấy, tí nữa mẹ con đến bố sẽ đi về một chuyến, chuẩn bị dược liệu mà bác sĩ Hàn đã đặt sau đó đưa cho cậu ấy…”
…
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Tuấn không quay lại phòng khám, mà đi nơi khác, đó là…
Tập đoàn Đường Thị.
Sau khi vào ở rể nhà họ Đường, Lâm Tuấn chỉ đến nơi này đúng một lần, lần đó anh chịu đủ ánh mắt khinh bỉ, mấy nhân viên đó mặc dù không nói gì trước mặt anh nhưng ánh mắt khi nhìn ánh lại tràn ngập sự chế giễu và đố kỵ.
Có điều mấy chuyện này là thứ chủ nhân cũ của cơ thể này phải trải qua, Lâm Tuấn cũng không nhớ lắm, chỉ nhớ trụ sở của tập đoàn Đường Thị rất to thôi.