Nằm trên chiếc sô pha rách vẫn có thế miễng cưỡng chống đỡ, Lâm Tuấn nghỉ ngơi một lúc.
Đúng lúc này, điện thoại Lâm Tuấn đột nhiên reo lên.
Lâm Tuấn khẽ giật mình, nhanh chóng cầm điện thoại lên xem.
Quả nhiên, là cuộc gọi của Lưu Phương Nghị – phụ tá ông Chu, bộ trưởng bộ giao thông, người mà anh đã nhờ tìm kiếm đám côn đồ đập phá phòng khám của anh!
Lâm Tuấn nhanh chóng nhận cuộc gọi, giọng nói của Lưu Phương Nghi lập tức vang lên từ đầu giây bên kia.
“Bác sĩ Hàn, tôi đã tìm ra người mà anh nhờ tôi tìm kiếm…”
Khoảng bốn phút sau, Lâm Tuấn và trợ lý của ông Chu, trụ sở An Ninh lần lượt xuất hiện trước cổng bộ giao thông thành phố Yến Kinh.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Lưu Phương Nghị, Lâm Tuấn lập tức đi đến bộ giao thông thành phố Yến Kinh, đồng thời, gọi điện cho Trương Lâm Trạch -người anh nhờ tìm kiếm đám côn đồ kia và bảo ông ấy đem theo người đến bộ giao thông thành phố Yến Kinh.
Do đó, bốn phút sau, ba người liền tập trung ở trong bộ giao thông thành phố Yến Kinh.
Trong một phòng họp, Lưu Phương Nghị vô cùng thuần thục lấy ra một số đoạn video giám sát, giải thích với Lâm Tuấn và Trương Lâm Trạch: “Mấy đoạn video này tôi lấy từ camera ớ cửa ra vào phòng khám, đến camera quay được bọn chúng ở cứ điểm…”
“Theo camera giám sát, đám người đó có khoảng hơn hai mươi người, dụng cụ đều là gậy sắt và gậy bóng chày, sau khi đạp phá phòng khám của bác sĩ Hàn xong, bọn chúng liền quay về một căn nhà kho gần khu vực ngoại ô Vành đai 4 Yến Kinh”
“Nếu tôi đoán không sai, thì nhà kho đó chính là hang ổ của bọn chúng”.
Nói xong, Lưu Phương Nghị phát lại đoạn video giám sát cho Lâm Tuấn và Trương Lâm Trạch xem lại lần nữa.
Sau khi video kết thúc, trên mặt Lâm Tuấn nở nụ cười lạnh lẽo, nheo mắt nói: “Có thể tìm ra tung tích của đám người đó trong thời gian ngắn như vậy, anh Lưu đã vất vả rồi, vô cùng cảm ơn anh”.
“Bác sĩ Hàn khách sáo rồi…”
Sau khi nói chuyện vài câu, Lâm Tuấn lại quay sang Trương Lâm Trạch nói: “Ông Trương, vừa rồi ông đã ghi lại vị trí nhà kho chưa? Không biết bây giờ ông có tiện không, nếu được, thì thì mong ông hãy đem người đến đó, bắt đám kia về quy án…”
“Nếu được thì tôi cũng muốn đi theo, tôi có chuyện muốn hỏi đám người đó…”
Lần này đến bộ giao thông, Trương Lâm Trạch đem theo hơn chục lính giỏi, mặc dù không nhiều bằng đám người đập phá phòng khám Lâm Tuấn, nhưng bọn họ có vũ khí chính quy, việc bắt giữ hơn hai mươi tên côn đồ kia là một chuyện vô cùng đơn giản.
Do đó, Trương Lâm Trạch liền vỗ bàn nói: “Tất nhiên là được, tôi đã đưa anh em đến rồi, chỉ cần cậu nói một câu, là có thế xuất phát bất cứ lúc nào, bắt đám vô pháp vô thiên đập phá phòng khám bác sĩ Hàn kia về quy án”.
“Được, vậy phiền ông Trương rồi!”
Nói rồi, Lâm Tuấn liền đi theo Trương Lâm Trạch và đàn em của ông ấy, lái xe đến vị trí nhà kho kia.
Nhưng trước khi rời đi, Lưu Phương Nghị đã đưa cho Trương Lâm Trạch một chiếc máy bộ đàm, nói: “Đội trưởng Trương, tôi sẽ giúp bọn ông giám sát động tĩnh của đám người kia, có tình huống gì tôi sẽ thông báo với bọn ông ngay, chúng ta giữ liên lạc”.
“Ok, giữ liên lạc”.
Tại đây có hình