Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như Lâm Tuấn không theo nghề y mà theo nghề diễn xuất thì với màn diễn viừa rôi chắc chắn phải là một diễn viên đẳng cấp Anh Đế.


Sau khi va phải cú đấm của Vương Hiên, một nguồn lực không biết xuất hiện từ đâu lập tức tác dụng lên người anh, Lâm Tuấn bay ra ngoài như cảnh quay trong phim.


Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tên Vương Hiên đang nổi giận đùng đùng lao đến đăm Lâm Tuấn bay ra ngoài.


“Khụ khụ khụ…”





Sau khi ngã xuống dưới đất, Lâm Tuấn còn lăn vài vòng, đau đớn ho mấy tiếng.





“Vương Hiên! Anh làm gì vậy!”






Giọng nói phẫn nộ vang lên, Vương Hiên quay lại nhìn thì mới biết Đường Tịnh Nghi đến.





“Tịnh Nghi, tôi…”





Vương Hiên muốn nói mọi chuyện không liên quan đến mình, vừa nãy là Lâm Tuấn tự ngã, tuy nhiên còn chưa kịp nói thì anh ta đã cảm thấy mơ hồ.





Anh ta nhìn Lâm Tuấn với vẻ mặt ngỡ ngàng, cảm thấy rất khó tin.






Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy? Cú đấm vừa rồi anh ta có dùng lực không? Chắc là có chứ? Nếu không thì sao tên phế vật kia lại bị mình đánh bay ra ngoài?





Nhưng tại sao lúc nãy cánh tay anh ta lại có cảm giác đau đớn giống như mất hết sức lực vậy chứ?





Vậy nên mình đã đánh tên phế vật đó chưa? Trông bộ dạng của anh ta thì có vẻ bị đánh khá đau?





Đường Tịnh Nghi phẫn nộ quát lên, khiến Vương Hiên tỉnh cả người.





“Vương Hiên, lần trước tôi đã cảnh cáo anh rồi, nếu như anh còn dám động vào Hàn Chí Khiêm thì tôi nhất định sẽ tính sổ với anh, sao nào? Anh bỏ ngoài tai lời tôi nói hả?”





“Không phải, Tịnh Nghi, cô nghe tôi giải thích…”





Không để Vương Hiên nói, Lâm Tuấn đang nằm dưới đất bỗng nhiên ôm ngực đứng dậy, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ và kinh hoàng, anh lớn tiếng tranh cãi.





“Khụ khụ, thiếu gia Vương! Tôi chỉ muốn nói cho anh biết liệt dương là một loại bệnh, chứ không phải là khiếm khuyết sinh lý, anh không cần phải quá đau buồn, sao tự dưng lại đấm tôi?”





Lâm Tuấn vừa nói vừa ho vài tiếng để thể hiện mình bị đấm rất đau.





Vương Hiên vẫn cảm thấy mơ hồ.





“Hàn Chí Khiêm, mẹ kiếp…”





Lâm Tuấn tiếp tục ngắt lời anh ta.





“Thiếu gia Vương, anh là một người đàn ông! Anh phải đối diện với chính mình! Chỉ là liệt dương thôi mà! Không phải sợ, bệnh này có thể chữa được!”





“Mày câm miệng lại…”





“Thiếu gia Vương! Tôi là bác sĩ! Tôi lấy danh dự của một người bác sĩ để nói cho anh biết, liệt dương có thể chữa khỏi được! Nếu như anh không phiền thì để tôi chữa trị cho anh, yên tâm đi, tuyệt đối an toàn không đau…”





Trong đại sảnh không có nhiều người, nhưng cũng có mười mấy nhân viên đang làm việc.





Cú đấm vừa nãy của Vương Hiên và lời tranh cãi của Lâm Tuấn đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bọn họ nghe rất rõ lời Lâm Tuấn nói.





Ngay lập tức rất nhiều ánh mắt lạ thường nhìn Vương Hiên.





“Liệt… liệt dương? Thật hay giả vậy? Không ngờ giám đốc Vương lại…”





“Tôi cảm thấy rất có khả năng, nếu không sao giám đốc Vương lại phẫn nộ như thế chứ? Chàng trai trẻ kia động vào nỗi đau của giám đốc, mà anh ta là ai vậy, sao trông quen thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK