Sau đó, dưới sự thúc giục của Lâm Tuấn và dưới ánh mắt cảm kích của Tiêu Vân Phi, Tiêu Phương vội vàng chạy đi lấy thức ăn cho Tiêu Vân Phi.
Sau một hồi kiểm tra, xác nhận tình trạng của Tiêu Vân Phi đã không còn vấn đề gì, Lâm Tuấn nói chuyện với bố Đường và Triệu Diễm Mai vài câu, rồi mới quay người rời khỏi phòng bệnh.
Người đói không chỉ có mình Tiêu Vân Phi, mà còn cả Lâm Tuấn nữa.
Ngủ cả một ngày, anh chưa hề ăn cái gì vào bụng, vì thế lúc này anh cũng đang đói bụng cồn cào, sau khi rời khỏi phòng bệnh, việc đầu tiên Lâm Tuấn muốn làm chính là đi kiếm thứ gì đó ngon ngon để ăn.
Nhưng chưa kịp hàng động, anh đã bị trưởng khoa Lương gọi lại.
“Bác sĩ Hàn, viện trưởng của chúng tôi muốn nói chuyện với cậu, cậu xem…”
Trưởng khoa Lương nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt sáng rực, hai tay nắm chặt, kích động như đang nhìn thần tượng của mình.
Viện trưởng có chuyện muốn tìm anh để bàn bạc?
Lâm Tuấn do dự một lúc, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật đầu dưới ánh mắt nhìn chăm chú của trưởng khoa Lương.
Mấy phút sau, trưởng khoa Lương đưa Lâm Tuấn đến phòng làm việc của viện trưởng.
Sau khi gõ cửa, một ông lão tóc trắng lập tức mở cửa phòng làm việc, đón chào Lâm Tuấn vào phòng.
“Chào bác sĩ Hàn, tôi là viện trưởng Lưu Quốc Lợi của bệnh viện thành phố Yến Kinh này”.
“Chào viện trưởng Lưu”, Lâm Tuấn lịch sử đáp.
Khách và chủ cùng ngồi xuống, viện trưởng bắt đầu hết lời khen ngợi Lâm Tuấn.
“Bác sĩ Hàn còn trẻ không ngờ y thuật lại cao siêu đến vậy, chỉ với mấy cây kim bạc đã có thể chữa khỏi căn bệnh gây khó khăn cho biết bao bác sĩ, gây khó khăn cho bệnh viện chúng tôi nhiều năm nay, y thuật này đúng là xuất thần nhập hóa”.
Tuy tán dương, nhưng Lâm Tuấn lại không khỏi cười khổ trong lòng.
Chỉ dùng mấy cây kim bạc.
Mẹ kiếp nếu như thực sự đơn giản như vậy thì tốt rồi, để có thể dùng mấy cây kim bạc chữa khỏi bệnh cho Tiêu Vân Phi là vô chuyện không hề dễ dàng, lúc đó đầu Lâm Tuấn như sắp nổ tung đến nơi, chỉ mấy cây kim bạc thôi nhưng phải suy xét nhiều thứ lắm.
Chữa khỏi bệnh cho Tiêu Vân Phi?