Nếu như nói vụ tai nạn của hai người không liên quan gì đến Lâm Tuấn thì Đường Tịnh Nghi sẽ không bao giờ tin, người khác có thể không biết nhưng Đường Tịnh Nghi biết rất rõ, Lâm Tuấn quả thật có khả năng làm cho người đang bình thường đột nhiên ngã lăn ra đất, vậy nên cô mới cảm thấy lo lắng.
Lần này
Nói không chừng Diệp Lương Thần lại đột nhiên trúng gió rồi ngã quỵ cũng nên?
Thân phận của Diệp Lương Thần đặc biệt hơn nhiều so với Tịch Ngự Hà và Vương Hiên, anh ta chính là thiếu gia của nhà họ Diệp, một trong tứ đại gia tộc ở thành phố Yến Kinh.
Nếu như nhà họ Đường muốn đối phó với nhà họ Tịch thì vẫn có chút khả năng, nhưng nếu muốn chống lại gia tộc lâu đời như nhà họ Diệp thì hoàn toàn không thể.
Vì vậy có thể đắc tội với nhà họ Tịch và nhà họ Vương, nhưng Đường Tịnh Nghi chắc chắn sẽ không bao giờ dám đắc tội với nhà họ Diệp, vậy nên lúc này cô mới vội vàng dặn Lâm Tuấn không được manh động.
Đương nhiên Lâm Tuấn hiếu được nỗi khổ tâm của Đường Tịnh Nghi, nhưng…
Lần này thực sự chẳng có gì để nói cả, phòng khám bị Diệp Lương Thần đập nát như vậy, đương nhiên Lâm Tuấn sẽ phải đòi lại công đạo!
Lâm Tuấn liền lấy ra mấy cây châm bạc, sau đó khẽ vung hai tay, nhẹ nhàng búng kim bạc bay ra ngoài.
Diệp Lương Thần đang định nói gì thì đột nhiên cảm thấy hai chân đột nhiên mềm nhũn mất cảm giác, sau đó ngã quỵ xuống đất.
“Chí Khiêm, anh..”
Nhìn thấy Lâm Tuấn hoàn toàn không để vào tai lời mình nói, Đường Tịnh Nghi liền nhíu mày không vui.
Nhưng Lâm Tuấn lại đột nhiên ôm chầm lấy Đường Tịnh Nghi, ngăn cô tiếp tục nói.
“Đừng lo, anh hứa chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến nhà họ Đường và tập đoàn Đường Thị đâu, tin anh chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Tuấn, Đường Kính bất giác gật đầu, sau đó im lặng đứng sang một bên.
Sau đó Lâm Tuấn khẽ mỉm cười rồi nhìn về phía Diệp Lương Thần.
Đôi mắt dịu dàng lúc nãy giờ đây đã trở nên lạnh như băng.
Diệp Lương Thần ngồi sụp xuống đất, nhăn nhó nhìn Lâm Tuấn, rồi hỏi với vẻ không thể hiểu được.
“Hàn thiếu gia, ý anh là sao? Lâu nay tôi đâu có chọc gì anh, tại sao anh lại đột nhiên gây chuyện với tôi vậy?”
Lâm Tuấn cười khẩy hỏi: “Đừng lắm lời, tao hỏi mày một việc, em gái mày tên Diệp Mộng Tâm đúng không?”
Nghe thấy cái tên này, Diệp Lương Thần còn chưa kịp phản ứng thì Đường Tịnh Nghi ở cạnh đã run đến mức không thể kiềm chế được, liền lên tiếng.
“Chí Khiêm, anh … anh biết cô… cô Diệp sao?”
Giọng của Đường Tịnh Nghi có hơi run, nhất là khi nghe thấy hai chữ ‘cô Diệp’ thì giọng của cô lại càng thêm cứng ngắc.
Lâm Tuấn đương nhiên nhận ra sự khác thường từ giọng điệu của Đường Tịnh Nghi, anh lập tức quay đầu lại nhìn với dáng vẻ nghi ngờ.
“Anh biết, sao vậy, Tịnh Nghi? Em cũng…”
Lâm Tuấn đang nói, bỗng nhiên anh nhớ tới chuyện gì đó.
Đó là khi anh vừa mới được sống lại vào cơ thể mới, lúc Lâm Tuấn tỉnh dậy hình như có nhắc tới cô Diệp trước mặt Đường Tịnh Nghi.
Ký ức mơ hồ dần bừng tỉnh trong đầu, lúc này Lâm Tuấn mới hiểu ra.
Người mà anh hy sinh tính mạng để cứu sống chính là Diệp Mộng Tâm của nhà họ Diệp!
Nhưng sau khi tỉnh dậy anh đã nhầm Đường Tịnh Nghi với Diệp Mộng Tâm, còn gọi tên cô Diệp trước mặt Đường Tịnh Nghi, lúc đó cô vô cùng tức giận nhưng anh cũng không còn cách nào khác, chỉ là mối quan hệ giữa Đường Tịnh Nghỉ và Tịch Ngự Hà tan vỡ hoàn toàn cũng là do Diệp Mộng Tâm mà ra!
Nói một cách đơn giản thì Đường Tịnh Nghi đã bị Diệp Mộng Tâm cho đội mũ xanh!