“Hàn… Chí Khiêm, mày…”
Vương Hiên cố gắng chịu đựng cơn đau ở vùng bụng, rồi dùng cánh tay đang run rẩy đỡ lấy cơ thể đang co giật của mình, vừa lồm cồm bò dậy vừa trừng đôi mắt giận dữ nhìn Lâm Tuấn.
“Tôi?”
Lâm Tuấn khẽ cười, rồi nói nhỏ với giọng mỉa mai: “Không phải vừa rồi thiếu gia Vương nói sẽ đánh tôi thành con chó chết sao? Sao bây giờ lại bò từ dưới đất lên như con chó sắp chết vậy? Hửm?”
“Mày, mày đợi đó…”
Vương Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi sẽ đứng chờ ở đây, anh mà bò được qua đây đánh tôi thì, haha tôi đảm bảo sẽ không trốn tránh đứng im cho anh đánh”.
Lâm Tuấn cười nói.
“Mày…”
Không biết có phải cây kim vừa rồi của Lâm Tuấn quá ghê gớm khiến Vương Hiên không chịu nổi hay không mà anh ta chưa nói hết câu đã lăn đùng xuống đất ngất xỉu.
“Hàn Chí Khiêm anh…”
Cảnh tượng vừa rồi Đường Tịnh Nghi đã nhìn thấy hết, cuộc hội thoại của Lâm Tuấn và Vương Hiên cô cũng nghe rõ mồn một, cho nên cô cũng đoán ra Vương Hiên bị như vậy chắc chắn có liên quan đến Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn quay đầu lại, buông tay Đường Tịnh Nghi ra rồi vô tội nói: “Tôi? Không liên quan gì đến tôi nhé, vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy rồi, là anh ta tự ngã, nhưng em cứ yên tâm đi, anh ta không vấn đề gì đâu, những việc còn lại cứ để tôi lo cho…”
Đường Tịnh Nghi im lặng nhìn người đàn ông trước mặt đang cười xấu xa một lúc lâu mới khẽ gật đầu rồi đáp.
“Ừm”.
Đường Tịnh Nghi đã sớm thấy sự thay đổi của Hàn Chí Khiêm rồi, nhưng lần này mới nhìn rõ.
Người đàn ông vốn có biệt danh là vô dụng đột nhiên lại trưởng thành hơn rất nhiều, dường như có thể đảm đương được mọi việc.
Trưởng thành, can đảm, chịu trách nhiệm, toan tính…
Người đàn ông này đem lại cho cô những cảm giác như vậy, Đường Tịnh Nghi không khỏi sửng sốt.
Sau đó cô lại nghe thấy Lâm Tuấn đột nhiên hét lên…
“Này này, mấy người đứng ngây ra đó làm gì!”
“Muốn đăng lên Facebook thì chụp nhanh đi, đăng hết lên nhé! Bạn gì bên kia ơi, giúp tôi chụp một tấm ảnh được không? Lát nữa tôi cũng muốn đăng Facebook, cap là cao thủ tán thủ định đánh người giữa thanh thiên bạch nhật thì bị trúng gió? Cap như vậy đã đủ cuốn hút chưa”.
Mọi người ở đại sảnh kinh ngạc nhìn Lâm Tuấn một lúc lâu.
Lâm Tuấn suy nghĩ một lúc rồi như bừng tỉnh.
“Mọi người sợ đăng lên Facebook xong bị anh ta nhìn thấy sẽ ghim mọi người đúng không? Ha ha yên tâm đi, với kinh nghiệm hành nghề y nhiều năm của tôi, cho dù anh ta có chữa khỏi thì cũng chi là một tên tàn phế thôi, hơn nữa mọi người ở công ty cũng đã biet chuyện anh ta bị liệt dương rôi, sau này làm sao anh ta còn mặt mũi quay trở lại công ty làm việc chứ.”
Cao thủ tán thủ mắc bệnh khó nói, hành hung ở nơi đông người lại bị tàn tật, mọi nguười thấy cap này thế nào? Có sức hút không.”