Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tuấn cầm điện thoại im lặng một hồi lâu.
Lúc làm cho Cố Nam tàn phế, biết nhà họ Cố ở Đế Đô chắc chắn sẽ trả thù mình, người có thể giúp anh đối phó với nhà họ Cố mà anh nghĩ đến đầu tiên đó chính là ông cụ Ngô.
Một là anh từng chữa bệnh cho ông cụ Ngô, nếu như nhờ giúp đỡ, ông ấy nhất định sẽ không từ chối, thứ hai, ông cụ Ngô là người có thân phận địa vị cao nhất trong số những người mà Lâm Tuấn quen, đúng như những gì Dương Thiên Hạo nói, chỉ cần ông cụ nói giúp, nhà họ Cố sẽ không dám ho he.
Chỉ là…
Lâm Tuấn cảm thấy nhà họ Cố ở Đế Đô cũng không quá đáng sợ, không cần ông cụ Ngô phải ra mặt giúp đỡ.
Đúng là ông cụ Ngô nợ Lâm Tuấn một ân tình, nhưng Lâm Tuấn hy vọng, ân tình này sẽ dùng vào lúc đặc biệt quan trọng chứ không phải dùng trong cuộc đấu đá giữa anh với nhà họ Cố, anh cảm thấy làm như vậy không đáng.
Vì thế anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhờ ông cụ Ngô giúp đỡ.
Bỗng nhiên Dương Thiên Hạo nhắc đến ông ấy khiến Lâm Tuấn thấy hơi do dự.
Nhờ ông cụ Ngô giúp đỡ?
Lâm Tuấn suy tư một hồi, khẽ thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Nếu như không cần thiết lắm thì cháu không muốn làm phiền ông cụ Ngô, cháu vẫn nên nghĩ cách khác thì hơn…”
Nói xong Lâm Tuấn tạm biệt Dương Thiên Hạo rồi tắt máy.
Lâm Tuấn không nhờ Dương Thiên Hạo giúp đỡ, cũng không trách vì lúc này ông ấy lựa chọn bảo vệ bản thân, ngược lại anh hiểu được cách làm của ông ấy, là chủ tịch thành phố Yến Kinh, Dương Thiên Hạo sẽ không tùy tiện tham gia vào những ân oán cá nhân, nếu không nhẹ thì bị người khác lật đổ, nặng thì thân bại danh liệt.
Hai ngày nay Lâm Tuấn đã nghĩ rất nhiều cách để đối phó với nhà họ Cố ở Đế Đô.
Có một cách đó là thông qua Dương Thiên Hạo tạo mối quan hệ với những người có thân phận cao quý, từ đó gây áp lực cho nhà họ Cố khiến họ không dám ra tay với anh, nhưng mà cách này chưa kịp làm thì đã thất bại, không thể nào dùng cách này được.
Một cách khác đó là nhờ ông cụ Ngô, để một người không rõ thân phận thế nào ra tay giúp đỡ, từ ý tứ của Dương Thiên Hạo anh đoán được chỉ cần ông cụ Ngô nói giúp thì nhà họ Cố ở Đế Đô sẽ không dám làm gì anh.
Nhưng Lâm Tuấn không muốn mất ân huệ mà ông cụ Ngô nợ mình một cách dễ dàng như này, vì thế trừ phi là bất đắc dĩ nếu không anh sẽ không nhờ ông ấy.
Vậy thì, nếu như muốn đối phó với nhà họ Cố, Lâm Tuấn chỉ còn một cách cuối cùng, đó là…


Sau khi cúp cuộc điện thoại với Dương Thiên Hạo chưa lâu, một chiếc xe cứu thương hú còi inh ỏi đột nhiên phi tới trước cửa phòng khám của anh.
Xe cứu thương đưa bệnh nhân đến bệnh viện là chuyện bình thường, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy xe cứu thương hớt hải đưa bệnh nhân đến một phòng khám nhỏ như thế này, đặc biệt là phòng khám nhỏ mà trước đó hai ngày đã xảy ra ra một trận ẩu đả, chuyện này đúng là làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Vậy nên những người dân sống ở gần phòng khám nghe thấy tiếng xe cứu thương hú còi inh ỏi liền nhao nhao chạy ra xem.
Dưới ánh nhìn tò mò của mọi người, Tịch Ngự Hà đang nằm trên giường bệnh được mấy người giúp việc và vệ sĩ bên cạnh đưa xuống xe rồi tiến thẳng vào phòng khám của Lâm Tuấn.
Vừa vào tới phòng khám một tên vệ sĩ lớn tiếng hét lên.
“Bác sĩ đâu? Nhanh ra đây chữa bệnh cho thiếu gia nhà tao! Nhanh chân nhanh tay lên xem nào! Nếu không ông đây sẽ đập nát phòng khám của chúng mày ra đây!”
Lâm Tuấn đang sắp xếp dược liệu trong phòng khám im lặng ngẩng đầu lên nhìn về phía tên vệ sĩ đang ngông cuồng phách lối kia.
Lâm Tuấn còn chưa kịp lên tiếng Bàng Thiên đã hừ lạnh một cái rồi nhảy ra ngoài.
“Thiếu gia nhà anh? Người đến phòng khám của chúng tôi thì đều chỉ có một thân phận đó chính là bệnh nhân! Muốn khám bệnh thì ở đấy mà đợi, đừng có mà làm loạn ở đây, nếu không tôi sẽ đuổi mấy người ra ngoài ngay đấy!”
“Mày dám!”, tên vệ sĩ hung hăng kia lập tức hét lên đầy tức giận: “Dám chọc vào nhà họ Tịch bọn tao, cái phòng khám nát của chúng mày còn muốn làm ăn ở thành phố Yến Kinh này nữa không hả?”
“Hừ, thiếu gia nhà họ Tịch là cái…”
Bàng Thiên khựng lại, rồi đột nhiên nhớ ra cuộc nói chuyện hai hôm trước với bố Đường, lúc đó cậu ấy đã nghe nói tới danh tiếng của tứ đại gia tộc thành phố Yến Kinh, một trong số những gia tộc trong đó hình như chính là… nhà họ Tịch?
Ngay lập tức Bàng Thiên ý thức được người vừa mới đến không phải là người cậu ấy có thể chọc vào được, vậy nên cậu ấy lập tức đổi khuôn mặt vênh váo lúc nãy thành một khuôn mặt mỉm cười nịnh nọt nhìn về phía Tịch Ngự Hà đang ở giường bệnh, rồi vội vàng chào hỏi lễ phép.
“Thì ra là thiếu gia nhà họ Tịch à, mau mau, mời vào!”
Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cút ra ngoài”.
Mọi người đều ngây ra rồi quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tuấn vẫn đang cúi đầu sắp xếp dược liệu vừa lên tiếng.
“Anh Hàn, bọn họ là người nhà họ Tịch…”
Bàng Thiên còn tưởng Lâm Tuấn không biết người vừa tới là ai nên cậu ta vội vàng lên tiếng nhắc nhở Lâm Tuấn, sợ Lâm Tuấn lại chọc giận bọn họ, nhưng Lâm Tuấn vẫn giữ vẻ lạnh lùng trước câu nói của cậu ấy.
Lâm Tuấn đang sắp xếp dược liệu cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, anh chỉ nhàn nhạt nói.
“Tịch Ngự Hà, tôi cho anh ba giây để cút khỏi đây, dạy dỗ người của anh cho tốt rồi hẵng vào phòng khám của tôi, nếu không anh cứ nằm trên giường bệnh suốt đời đi…”
“Hàn Chí Khiêm, anh…”
“Ba!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK