Đường Tịnh Nghi mệt mỏi trở về nhà họ Đường, lúc này mới thấy bố mẹ mình đang ngồi âm trầm ở phòng khách, nhìn có vẻ như…
“Bố, mẹ? Hai người cãi nhau sao?”
Đường Tịnh Nghi vừa dứt lời thì mẹ vợ Lâm Tuấn – Phác Nguyệt Phân cũng lên tiếng.
“Tịnh Nghi, con về đúng lúc lắm, mẹ có chuyện muốn hỏi con đây”.
“Chuyện gì vậy ạ?”, Đường Tịnh Nghi dường như đã lường trước được mẹ mình sẽ hỏi gì.
Phác Nguyệt Phân khuôn mặt nghiêm trọng nhìn Đường Tịnh Nghi hỏi: “Con nói thật cho mẹ biết, có phải con đưa một triệu mà con vất vả kiếm được cho thằng vô dụng Hàn Chí Khiêm vay không!”
“Hừ, Tiểu Khiêm là người nhà họ Đường chúng ta mà, người nhà cả mà sao lại gọi là vay?”
Bố Đường hừ một cái nói.
Nghe vậy Phác Nguyệt Phân lập tức lên cơn, bà ta lườm bố Đường một cái rồi lớn tiếng nói: “Đường Đức! Tôi không biết thằng vô dụng Hàn Chí Khiêm đã chuốc cho ông bùa mê thuốc lú gì mà ông tin nó như vậy! Nhưng tôi nói cho ông biết, ông đừng hòng kéo con bé Tịnh Nghi xuống nước! Thằng vô dụng đó chỉ biết vài ngón chữa bệnh, có thể chữa cho người ta cũng chỉ là do may mắn thôi!”
“Mở phòng khám? Nó bị điên rồi! Ông cũng điên nốt! Dù thế nào đi nữa tôi cũng không đế Tịnh Nghi điên với ông được! Lát nữa đợi nó về tôi phải bắt nó nôn một triệu đó ra đây! Nếu không đến lúc đó tôi sẽ phá hết!”
“Phác Nguyệt Phân! Tôi thấy bà đang mơ tưởng đến một triệu đó thì có!”
“Có phải lần trước cháu trai bà muốn dùng một triệu đấy nhưng bị tôi cản lại, vậy nên bà khó chịu trong lòng, lần này muốn báo thù tôi đúng không?”
Bố Đường thường ngày rất hòa nhã nhưng lúc này có hơi nóng nảy, quát thẳng mặt Phác Nguyệt Phân.
Nghe thấy bố Đường nói vậy, Phác Nguyệt Phân lập tức nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi vậy.
“ông còn mặt mũi nhắc đến chuyện cháu trai tôi? Đường Đức, tôi nói cho ông biết so với tên phế vật Hàn Chí Khiêm, cháu trai tôi vẫn được xem là người nhà họ Đường! Lấy một triệu đấy của Tịnh Nghi đưa cho cháu trai tôi dùng thì làm sao chứ? Còn tốt hơn là để tên phế vật đó phá hết”.
Thấy bố mẹ sắp cãi nhau to, Đường Tịnh Nghi vội khuyên can: “Bố mẹ bớt nói đi được không, một triệu đó là tiền con tiết kiệm được, con sẽ tự quyết định đưa cho ai dùng, hai người đừng lo lắng
(V II
nữa…
Câu nói này khiến cơn thịnh nộ của Phác Nguyệt Phân bùng cháy, bà ta lập tức nổi khùng lên.
“Con ăn nói kiểu gì vậy? Cái gì mà một triệu của con? Sao nào, con cũng cho rằng một triệu đó của con có thể cho tên phế vật Hàn Chí Khiêm mượn nhưng không thể cho cháu mẹ mượn sao? Đường Đức, ông nhìn đi, ông nhìn cho kỹ đi! Ồng nuôi dạy con cái kiểu gì vậy! Không biết tên khốn nạn Hàn Chí Khiêm đó đã cho các người uống bùa mê thuốc lú gì nữa!”
Dường như đây là cuộc cãi vã không hồi kết, lúc này Phác Nguyệt Phân, mẹ vợ của Lâm Tuấn giống như thùng thuốc nổ, một đốm lửa nhỏ cũng đủ khiến bà ta nổ tung.