“Trên cửa Đường Vân Quán có tờ thông báo, nói vì người nhà bị bệnh nên đóng cửa, con nghĩ chắc con gái chú Tiêu lại phát bệnh…”
“Đúng vậy, sức khỏe của con bé không được tốt, một năm nhập viện đến mấy lần, đợi đến khi con gái ông ấy xuất viện, Đường Vân Quán sẽ mở thôi”.
Lâm Tuấn đợi được nhưng bệnh nhân định đến chỗ anh khám bệnh không đợi được!
Hiện nay phòng khám của anh sắp mở rồi, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người đến khám bệnh, trong đó sẽ có không ít người mắc các chứng bệnh hiểm nghèo, Lâm Tuấn chắc chắn sẽ cần dùng không ít dược liệu đông y, vậy nên Lâm Tuấn mới quyết định trong hai ngày nay đặt một ít dược liệu ở chỗ chú Tiêu.
Bây giờ thì hay rồi, chỗ anh đặt dược liệu lại đóng cửa, thế anh kiếm đâu ra dược liệu để chữa bệnh cho bệnh nhân đây?
“Bố, con gái chú Tiêu thường nằm viện bao lâu ạ?”, Lâm Tuấn hỏi.
Bố Đường ở đầu dây bên kia suy xét một lúc rồi mới đáp: “Ít cũng phải hơn một tuần, nhiều chắc cũng phải nửa tháng, lúc trước đều vậy, bây giờ chắc cũng thế”.
Hơn tuần?
Nếu như một hai ngày, Lâm Tuấn còn đợi được, ít nhất không làm lỡ hai ngày anh mở cửa phòng khám chữa bệnh, nếu như một tuần thì…
Lâm Tuấn không đợi được.
Vậy nên Lâm Tuấn liền hỏi: “Vậy bố biết cách liên lạc với chú Tiêu không? Lúc trước hình như con lưu số điện thoại trong tiệm, gọi mãi không ai nhấc máy”.
Nhận ra giọng nói của Lâm Tuấn có hơi sốt ruột, bố Đường lúc này mới hiểu.
“Tiểu Khiêm có phải con định dùng số dược liệu lúc trước đặt kia nên giờ mới sốt ruột muốn liên lạc với ông Tiêu không? Nói cũng đúng, phòng khám của con sắp khai trương rồi, đúng là cần phải chuẩn bị trước dược liệu để khám cho người bệnh, có điều…”
“Bố cũng không có phương thức liên lạc của ông Tiêu, lúc trước có chuyện gì bố đều đến thẳng tiệm, không tìm được thì thôi”.
Lời này khiến Lâm Tuấn thở dài, trong lòng bắt đầu suy nghĩ mình có nên đến chỗ khác một một ít dược liệu đông y không, tạm thời dùng nó để vận hành phòng khám.
Đang suy nghĩ, giọng bố Đường đột nhiên vang lên.
“Có điều bố biết con gái ông ấy nằm ở viện nào, lúc trước bố và Tịnh Nghi từng đến viện thăm con gái ông ấy…”
Mắt Lâm Tuấn lập tức phát sáng.
“Bố mau đưa con qua đó”.
—